Có người hỏi: "Tô Yên, chồng của cậu thật sự là tổng giám đốc tập đoàn Yên Phong?"
Tô Yên vẫn thờ ơ như cũ: "Ừm, công ty là anh ấy mở."
Người nọ xấu hổ, cười cười: "Sao vừa nãy cậu lại không nói ra thế, gây ra hiểu lầm lớn như vậy."
Tô Yên không cần dùng nhiều sức mà vẫn có thể đánh trả được một cách dễ dàng: "Bây giờ chân của chồng tôi đang bị thương nên phải ở nhà nghỉ ngơi, tôi cũng không nghĩ đến mọi người lại nhiệt tình như vậy, giành nhau giới thiệu việc làm cho chồng tôi."
Mọi người nào có phải là nhiệt tình, chỉ là muốn nhìn bị Tô Yên chê cười mà thôi.
Nhưng không nghĩ đến vai hề thế mà lại chính là bọn họ.
Tô Yên đứng dậy, cô cười nhạt rồi nói: "Mọi người cứ từ từ ăn, tôi còn có việc, đi trước đây."
Vừa nghe thấy Tô Yên phải đi, mọi người lập tức căng thẳng.
Nếu Tô Yên đi rồi thì tiền này ai trả chứ.
Khoe khoang thì khoe khoang, còn chuyện lấy tiền ra trả, bọn họ lại không lấy ra được.
"Tô Yên, đừng đi mà, bạn học cũ khó được khi tụ họp, ngồi xuống ăn một ít đi, mọi người cùng nhau tâm sự, liên hệ chút tình cảm."
"Đúng vậy đấy, không dễ dàng gì mọi người mới tụ họp chung một chỗ, khó có được đấy."
"Gọi nhiều đồ ăn như vậy, không ăn thì lãng phí biết bao."
"Tô Yên, không phải cậu sợ phải thanh toán nên muốn chuồn đi đấy chứ. Bây giờ cậu chính là bà chủ của tập đoàn Yên Phong, sao lại nhỏ mọn như vậy."
Phép nói khích?
Muốn để cô thanh toán?
Thật sự coi cô là người coi tiền như rác mà.
Cô cũng chả quen những người này.
Tô Yên khẽ mỉm cười, bắt đầu lấy tiền từ trong túi ra.
Người khác vừa thấy cô móc túi, tưởng cô muốn trả tiền, trong lòng đều mừng thầm.
Nào biết Tô Yên chỉ lấy ra một trăm tệ, đặt lên trên bàn: "Vừa rồi tôi uống một ngụm trà, đây là tiền trà. Tôi đưa phần của tôi rồi, các người cứ dùng từ từ."
Một trăm tệ?
Mọi người đều cảm thấy khó có thể tin được.
Vậy mà cũng cầm ra?
Vương Ái Ái không nhịn được mà nói: "Tô Yên, cậu cũng quá keo kiệt rồi, chỗ này ít nhất cũng mấy chục vạn, cậu có tiền như vậy mà lại đưa ra một trăm tệ, đây tính là gì?"
"Những thứ này cũng không phải là tôi gọi, vì sao tôi phải trả tiền?"Tô Yên lạnh lùng cười: "Tôi có tiền, nhưng tiền của tôi cũng không phải do gió thổi đến, vì sao tôi phải chiều theo mấy người? Trả tiền cho mấy người? Một đám mấy người đều là ông chủ lớn, làm ăn lớn, gả cũng là gả cho ông chủ lớn, sẽ không phải là không mua nổi đấy chứ?"
Chuyện bạn bè tụ họp không phải cô tổ chức. Giữa đường bị kéo tới, cô cũng chỉ uống một ngụm trà. Muốn để cô trả tiền ư, đó là chuyện không thể.
Một câu của Tô Yên khiến mọi người sửng sốt lại không dám hé răng, nếu ai ra mặt lúc này thì có khi phải phải thanh toán.
Tô Yên cong cong khóe miệng, buông tờ một trăm tệ xuống rồi đi. Truyện Light Novel
Sở Hướng Nam đợi một hồi lâu mà mãi vẫn chưa thấy người, đến đây tìm Tô Yên thì thấy cô đi từ trong phòng bao ra. Thấy thế, anh ta vội vàng qua đó: "Tổng giám đốc Tô, đồ ăn đều đã gọi xong."
"Đi thôi."
Tô Yên theo Sở Hướng Nam đi đến vị trí ăn cơm, Sở Hướng Nam đang muốn đi kéo ghế, giả vờ ga lăng thì Tô Yên lại ngồi xuống một cái ghế khác.
Sở Hướng Nam ngượng ngùng cười cười, ngồi xuống.
"Tổng giám đốc Tô, cô vừa rồi…"
"Phục vụ, làm phiền lấy thêm một bộ bát đũa nữa."
Sở Hướng Nam hỏi: "Còn ai muốn đến sao?"
"Chồng tôi." Tô Yên vừa dứt lời thì lập tức thấy người, Lục Cận Phong không chống nạng, cũng không ngồi xe lăn, cứ như vậy mà đến.
Sở Hướng Nam nhìn thấy Lục Cận Phong thì vẻ mặt lập tức trở nên rất khó coi. Người anh ta mời là Tô Yên, Lục Cận Phong đến, vậy không phải kế hoạch kế tiếp của anh ta sẽ ngâm nước nóng à?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!