Thầy Viên có chút oán trách.
“Ông nội vẫn rất nhớ ông. Còn thỉnh thoảng nhắc đến ông.”
Thầy Viên nghe vậy liền mừng rỡ: “Không còn sớm nữa, tôi đã già rồi, không thức khuya nổi, phòng cho khách cậu cứ tự mình dọn dẹp đi nhé.”
“Được!”
Lục Cận Phong nhìn Thầy Viên đi vào phòng nghỉ ngơi, anh chống nạng đi tới cửa. Ngay lối vào có hai cây đào, hoa đào đang nở rực trên cành.
Lục Cận Phong nhìn trái nhìn phải, đối mặt màn đêm, lên tiếng nói: “Đêm nay nhất định là có khách quý, canh giữ kỹ đấy.”
Hạ Vũ, Hạ Huy đang ẩn mình trong màn đêm.
“Đại ca, tôi sẽ đến cổng thôn để canh giữ.”
Đây là con đường lớn để đến núi, cũng có thể xem là con đường bắt buộc phải đi qua.
Lục Cận Phong gật đầu, trong bóng đêm, hai bóng đen lao đến lối vào thôn.
Nếu chuyện này mà bị ai nhìn thấy, nhất định là sẽ sợ hãi một phen.
Đêm.
Khuya dần.
Vì hôm nay Lục Cận Phong đã đến Núi Đào Hoa, anh không thể chỉ đưa Tần Nhã Hân trở về.
Kim giờ đã điểm đến vị trí mười hai giờ, gió nổi lên, Lục Cận Phong đang ngồi trong gian nhà chính, tay trái tay phải đánh cờ.
Từ cổng thôn truyền đến tiếng xe ô tô.
Người đã đến rồi.
Lục Cận Phong mặt không biến sắc, tiếp tục bình thản đánh cờ, sau khoảng hai mươi phút, cửa sân bị đá mở tung ra.
Có một đám người đứng chặn ngay cửa, tất cả hình như đều không hề có ý tốt.
Và người dẫn đầu chính là Chu An.
Tô Yên để cho người công bố hành trình của Lục Cận Phong, nhưng lại không dụ được Tần Nhã Hân ra, mà lại dụ Chu An đến.
Ánh mắt Lục Cận Phong nhàn nhạt, ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái: “Người vẫn chưa đến đủ.”
Chu An bước vào nói: “Lục Cận Phong, ở đây chỉ có mọt mình anh. Anh cảm thấy hôm nay anh có thể nắm chắc mấy phần rằng mình có thể thoát khỏi tay tôi?”
Chu An đi vào, theo sau anh ta là hơn ba mươi người đứng đông đúc.
Lục Cận Phong đánh rơi quân cờ, chống nạng đứng lên, hai mắt như ngọn đuốc: “Sao anh lại có thể chắc chắn là chỉ có một mình tôi?”
Lục Cận Phong không hoảng loạn cũng không vội, Chu An thật sự cũng không dám chắc chắn.
Trong giới này, sự tồn tại của Lục Cận Phong giống như là thần thoại vậy, nếu không phải anh ta biết Lục Cận Phong chỉ có một mình, anh ta cũng sẽ không dám tùy tiện dẫn người tới đây.
Chu An cảnh giác nhìn xung quanh: “Lục Cận Phong, anh đừng có mà dọa tôi.”
Lục Cận Phong cười lạnh lẽo: “Ông đây chính là đang hù chết anh.”
“Lục Cận Phong.” Chu An thẹn quá hóa giận: “Anh chỉ là một tên què mà thôi, anh cho rằng một mình anh có thể đánh lại được bên tôi đang nhiều người như vậy sao?”
Chu An lạnh lùng ra lệnh: “Tiến lên cho tôi, ai đấm được Lục Cận Phong một cú, tôi sẽ thưởng cho người đó một triệu nhân dân tệ, ai có thể phế được anh ta, tôi sẽ thưởng cho mười triệu nhân dân tệ.”
Dưới số tiền lớn, nhất định sẽ có người dũng cảm mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!