Bởi vậy mới nói, người sống trên đời, luôn xảy ra những chuyện không thể tưởng tượng được.
Tần Chấn Lâm vỗ vỗ vai Tô Đình Nghiêm: “Chú em, tôi kính cậu một ly nữa, cảm ơn cậu đã nuôi dưỡng Tiểu Yên thành người, dạy dỗ nó trở nên xuất sắc như vậy.”
Tô Đình Nghiêm hổ thẹn: “Đều là do mẹ nó dạy tốt, nói ra thì thật hổ thẹn, sau khi Tiểu Uyển ra đi, tôi không có quan tâm đến Tiểu Yên một cách đàng hoàng.”
Không chỉ là không quan tâm, thậm chí còn dung túng cho Tần Phương Linh và Tô Vân ức hiếp Tô Yên.
“Đều là chuyện đã qua rồi, không cần phải nhắc lại nữa.” Tô Yên không thể uống rượu, nên rót một ly nước ấm: “Con lấy nước thay rượu, kính hai người.”
“Được, chúng ta cùng cạn nào.” Hôm nay Tần Chấn Lâm rất vui.
Ba người một hơi uống cạn, Tô Đình Nghiêm hỏi: “Tiểu Yên, Tiểu Kiệt đi đâu rồi?”
Sau khi Tô Kiệt vô tội được phóng thích, đã rất lâu Tô Đình Nghiêm không nhìn thấy cậu ta rồi.
Nhắc đến Tô Kiệt, tâm trạng của Tô Yên lại hơi nặng nề.
Tần Nhã Hân chạy đến Đế Đô gây chuyện, sau khi Lệ Quốc Minh đưa Tô Kiệt đi thì vẫn mãi không có tin tức.
“Con cũng không rõ.” Tô Yên nói sự thật: “Nó đi theo Lệ Quốc Minh rồi.”
“Lệ Quốc Minh? Chính là người đã đâm cha lần trước sao?” Tô Đình Nghiêm kinh ngạc nói: “Tiểu Yên, vậy chúng ta báo cảnh sát đi, người đó vô cùng hung ác và tàn bạo, Tiểu Kiệt ở trong tay người đó sẽ rất nguy hiểm.”
Nói xong, Tô Đình Nghiêm đứng dậy muốn đi báo cảnh sát.
“Cha ngồi xuống đi.” Tô Yên nói: “Đó là cha ruột của Tiểu Kiệt, hổ dữ không ăn thịt con đâu.”
“Lệ Quốc Minh có con trai sao?” Tần Chấn Lâm cũng vô cùng chấn động: “Tiểu Kiệt là ai?”
Tần Chấn Lâm vẫn chưa gặp qua Tô Kiệt.
Tần Chấn Lâm và Lệ Quốc Minh đấu qua đấu lại, Lệ Quốc Minh có con hay không, chẳng lẽ ông ta không biết hay sao?
Sao lại tự nhiên lòi đâu ra một đứa con thế này?
“Chuyện này nói ra thì rất dài.” Tô Yên đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: “Đồng chí Tần, trước đây ông cũng là người của Thiên Lang, vậy ông có quen biết người nào họ Thượng Quan không?”
“Thượng Quan?” Tần Chấn Lâm lập tức nhớ đến một người: “Thượng Quan Vũ, năm đó cậu ta cùng với cha và mẹ con cùng nhau lập nên Thiên Lang, nhưng Thượng Quan Vũ là bác sĩ, lúc xây dựng Thiên Liên, cậu ta cống hiến không nhiều, mà cậu ta cũng không màng danh lợi, nên cũng không có giữ chức vụ gì trong Thiên Lang, sau đó cha rời khỏi Thiên Lang, không còn liên lạc với Thượng Quan Vũ nữa.”
Tần Chấn Lâm nhớ đến chuyện cũ, cảm thán nói: “Năm đó Hải Vân, mẹ con, Lệ Quốc Minh, và cả Thượng Quan Vũ, mấy người chúng ta vô cùng hăng hái, ai cũng muốn làm nên chuyện lớn. Không ngờ khi nguyện vọng đã đạt được rồi, mẹ con và Hải Vân, và cả Thượng Quan Vũ lại không còn nữa.”
Tô Yên không biết những chuyện mà Tần Chấn Lâm bọn họ đã trải qua, nhưng chỉ nghe thôi, dường như có thể tưởng tượng ra được ân oán tình thù của bọn họ, nhất định là những gút mắc khắc cốt ghi tâm.
Tần Chấn Lâm uống một ngụm rượu, thở dài nói: “Thực ra đáng lẽ con vẫn còn một người cô, chỉ là do một lần cha sơ suất, đã để lạc mất cô con. Tiểu Yên, nếu như có thể có thể tìm lại được cô con lúc còn sống, đời này của cha đã không còn gì hối tiếc nữa.”
“Cô tên là gì? Có hình không?” Tô Yên bưng ly nước lên, thuận miệng hỏi: “Trở về để con bảo Lục Cận Phong tìm giúp.”
Vừa nghe thấy Tô Yên thật sự muốn giúp đỡ tìm, Tần Chấn Lâm nói: “Cô con tên Tần Phương Linh, hình thì cha chỉ có hình lúc nhỏ, trở về sẽ tìm cho con.”
Nghe thấy cái tên này, Tô Yên và Tô Đình Nghiêm đều phun ra.
Một người phun nước.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!