Chu Kiệt đã sớm biết người đó là ai, chỉ là anh ta muốn thử xem Tô Yên có nói ra sự thật được không.
Tô Yên căng thẳng trong lòng, cô có cảm giác Chu Kiệt đã biết chuyện gì đó.
Mặc dù chuyện Chu Kiệt đứt chân là vì cô, Tần Phương Linh và Chu Hoàng Long cũng có phần trách nhiệm, nhưng "kẻ đầu sỏ" vẫn là Lục Cận Phong.
Về tình, về lý về luật pháp đều không đúng.
Chu Kiệt vô cùng tức giận: "Bà Lục, một cái chân, hủy hoại cả cuộc đời tôi, trước đây khi chân tôi chưa bị đứt, tôi chưa từng đắc tội với bất kỳ ai, cũng không đắc tội với cô, vì cô mà tôi tự dùng bản thân mình làm lá chắn, giờ đây tôi chỉ cần cô nói thật lòng với tôi một câu, rốt cuộc là ai, là ai chém đứt chân tôi?"
Từng câu từng chữ Chu Kiệt thốt ra đều chứa đựng niềm căm hận sâu sắc, tâm trạng kích động, Tô yên dám khẳng định nếu cô thật sự nói ra thì Chu Kiệt sẽ lập tức cầm dao đi giết Lục Cận Phong mất.
"Cậu Chu, tôi..."
"Yên Yên." Lục Cận Phong từ trong đi ra, cắt ngang lời Tô Yên, anh đi tới trước mặt cô: "Yên Yên, mọi việc đã giải quyết xong rồi, chúng ta đi trước, bé ba, bé tư chắc đang đói lắm."
"Còn Tần Nhã Hân?"
"Theo thủ tục nên giải quyết thế nào thì cứ làm như thế." Lục Cận Phong không thiên vị, cho dù thiên vị thì anh cũng sẽ nghiêng về phía con trai mình, anh không phải đồ ngốc, Tần Nhã Hân suy cho cùng cũng chỉ là người ngoài, dám làm hại đến con trai anh, liệu anh có thể bỏ qua không?"
Tô Yên đang định nói gì đó thì Lục Cận Phong đã quay sang Chu Kiệt, nói: "Cậu Chu, chúng tôi về trước đây, anh cũng về sớm đi."
Lời này khiến Tô Yên bất ngờ.
Cũng hơi khó hiểu.
Sao Lục Cận Phong lại nói như vậy với Chu Kiệt?
Chu Kiệt cố nén cơn giận dữ, anh ta ngồi trên xe lăn nhìn theo bóng dáng Lục Cận Phong và Tô Yên rời đi.
Sau khi không còn thấy họ nữa, Chu Kiệt mới lên xe, Tô Vân hỏi: "Anh cả, sao ban nãy anh không nói thẳng ra?"
"Cô im miệng lại cho tôi." Chu Kiệt lườm Tô Vân: "Cô có thể an phận giúp tôi chút được không, chuyện này còn không đủ mất mặt à?"
"Lần này thật sự không phải lỗi tại em, là do Sở Hướng Nam và Vạn Linh San gây chuyện..."
"Chứ không phải cô giống con nhặng bu quanh người Sở Hướng Nam, khiến quán rượu tắc nghẽn sao?" Chu Kiệt nói đến chuyện này lại cảm thấy đau đầu: "Trên đời này bao nhiêu đàn ông, sao cô cứ phải đâm đầu vào Sở Hướng Nam, anh ta là cái thá gì, còn cô đường đường lại là cô chủ nhà họ Chu, hồi trước cô chưa vào nhà họ Chu, cô muốn mất mặt là chuyện của cô, nhưng giờ cô đã mang họ Chu thì nhớ kỹ không được khiến tôi mất mặt."
Tô Vân lẩm bẩm: "Tô Yên cũng nói câu y hệt như anh."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!