Tô Yên xuống giường đi đến phòng hai đứa trẻ ở sát vách, cửa vừa mở ra, khi nhìn thấy người ở cửa, cô lập tức cứng đơ người như một bức tượng.
Tô Yên không thể tin được, người đứng ở cửa lại có thể là cái người đã rời đi hơn nửa tháng Lục Cận Phong.
Sáng sớm nay Lục Cận Phong mới về tới Đế đô, anh leo tường trèo vô nhà, không quấy rầy nhà họ Lý.
Anh rất muốn nhìn thấy Tô Yên, đang chuẩn bị mở cửa, thì ai biết được đúng lúc Tô Yên từ bên trong mở cửa ra.
Ánh mắt Lục Cận Phong dịu dàng, môi khẽ nhếch lên: “Yên Yên, anh về rồi!”
Dứt lời, Tô Yên kích động nhào vào lòng của Lục Cận Phong, vòng tay ôm lấy eo anh.
Cuối cùng anh cũng về rồi, anh có biết mỗi ngày em đều rất lo lắng không, em rất sợ anh gặp tai nạn, sợ anh... sẽ không trở về nữa.”
“Anh về rồi!” Lục Cận Phong ôm chặt lấy Tô Yên, hôn lên trán cô, rồi lại ôm: “Yên Yên, anh nhớ em.”
2
Đây là lần đầu tiên hai người xa cách lâu như vậy, lần trước vì bị trúng kế của Tần Nhã Đan, Tô Yên mới tức giận rời đi, hai người cũng không xa nhau lâu như vậy.
Những ngày cách xa nhau, mỗi ngày đều dài như một năm.
Lục Cận Phong hận không thể gọi cho Tô Yên trăm cuộc điện thoại mỗi ngày, nhưng bên này có quá nhiều việc, rất bận rộn.
Tô Yên ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Lục Cận Phong, tâm trạng kích động từ từ bình tĩnh trở lại: “Để em xem xem, anh có bị thương không?
Tô Yên từng nghe ngóng tin tức từ Lâu Doanh, biết được an ninh ở nước M không tốt, rất loạn và nguy hiểm, việc mà Lục Cận Phong làm cũng là công việc rất nguy hiểm, nên cô càng lo lắng hơn.
“Anh không sao...” Lục Cận Phong còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy rất đau đớn hơi thở gấp gáp.
Khi Tô Yên đưa tay cởi quần áo của Lục Cận Phong để kiểm tra, tay cô vô tình chạm vào vai của Lục Cận Phong.
Có một vết thương trên vai.
Nhìn thấy Lục Cận Phong cau mày đau đớn, Tô Yên vội vàng xé quần áo của anh ra.
Có một miếng băng gạc được quấn quanh vai của anh, miếng băng gạc đó thấm đẫm màu
máu.
“Sao lại bị thương? Có nghiêm trọng không?” Tô Yên hung hăng tóm lấy vai anh, tức giận đè Lục Cận Phong ngồi xuống ghế sô pha: “Còn muốn lừa em, ngồi im đó cho em, em đi lấy hộp thuốc rồi thay bằng gạc mới cho anh.”
Giọng điệu của Tổ Yên rất dữ dằn, vừa trách móc lại vừa cảm thấy đau lòng.
Lục Cận Phong mỉm cười, VỢ anh đau lòng thay cho anh, trong lòng tự nhiên thấy rất vui.
“Còn cười được.” Tô Yên hung hăng trừng mắt nhìn anh.
“Vợ ơi.” Lục Cận Phong kéo lấy tay của Tô Yên, dùng ngón tay cái xoa nhẹ mu bàn tay của Tô Yên: “Có một người vợ tốt như vậy, chồng còn có thể đòi hỏi gì nữa.”
Trái tim của hai người ở bên nhau, cho dù có gặp khó khăn lớn đến cỡ nào, cũng là chuyện nhỏ.
Tô Yên nở nụ cười: “Miệng càng ngày càng ngọt.”
Tổ Yên thu tay về, đi lấy hộp thuốc, cẩn thận cởi áo cho Lục Cận Phong, lộ ra vết thương trên vai.