Tô Yến ngạc nhiên nhìn Lâu Doanh, đây là lần đầu tiên cô nghe Lâu Doanh nói muốn tìm bạn
trai.
Lời nói của Lâu Doanh cũng thu hút Lục Minh Khánh liếc mắt nhìn một cái, sau đó lỗ tai hơi đỏ lên.
Dưới sự năn nỉ của Hạ Phi Hạ Vũ Mặc, còn có Lâu Doanh bên cạnh bảo vệ, Tô Yên không thể nói từ chối được nữa.
“An toàn là trên hết, chơi vui là được, cha và mẹ cũng không mong hai con thực sự kiếm được tiền, tham gia chương trình thực tế này xong, bọn con không được tiếp tục gây chuyện nữa.”
“Dạ, đều nghe lời mẹ hết.” Hạ Vũ Mặc vui sướng nhảy dựng lên.
Lục Minh Khánh ở nhà họ Lý được một lúc, thì tổ chương trình gọi điện tới, anh ta cũng phải rời đi trước rồi.
Hạ Vũ Mặc bắt đầu nói hết những chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Tổ Yên, Tô Yên rất kinh ngạc khi biết đội trưởng đội điều tra tội phạm có ý định mời Lâu Doanh tham gia.
Tô Yên vô thức nói: “Người trong giang hồ mà giờ lại đi làm cảnh sát, đây không phải là một trò đùa sao?”
Lâu Doanh: "..."
“Khụ khụ.” Lâu Doanh cũng ngượng ngùng nói: “Em cũng không ngờ tới đó, bản thân lại có một ngày trở thành người có phép tắc, ăn cơm của nhà nước.”
Tô Yên hỏi: “Lâu Doanh, em nghĩ thế nào về chuyện này?”
Lâu Doanh suy nghĩ, nở một nụ cười nham hiểm giống như mèo gặp được chuột vậy: “Lãnh Phùng đó nhìn cũng khá đẹp trai đấy, rất nam tính, võ công cao cường, cơ bắp vạm vỡ, rất hợp gu của em.”
Đây là lúc nhìn mặt thấy ác rồi.
Tô Yên chớp mắt: “Lâu Doanh, không ngờ em lại có khẩu vị mặn như vậy.”
Đây là chuyện riêng của Lâu Doanh, Tô Yên cũng không tiện đưa ra ý kiến, thật ra Lâu Doanh và Bạch Phi Minh không thể quay về Thiên Lang, làm việc cho cảnh sát cũng rất tốt, ít ra cũng có người chống lưng.
Công việc nghiêm túc.
Tần Nhã Hân đang ở Đế đô, nơi luôn luôn là một mối đe dọa.
Tô Yên gọi điện cho Tân Chẩn Lâm, dò hỏi có phải Tần Nhã Hân đã đến tìm ông ta không.
Tần Chấn Lâm hoàn toàn không biết chuyện này, bây giờ ông ta không quan tâm việc đời, chỉ toàn tâm bảo vệ nghĩa trang, trước giờ chưa từng rời khỏi đó lần nào, cũng không quan tâm đến chuyện của Địa Sát.
Tần Chấn Lâm cũng không muốn nhìn thấy hai chị em đánh qua đánh lại, nên đã gửi cho Tô Yên một chiếc nhẫn bằng ngọc.
Chiếc nhẫn bằng ngọc này là tượng trưng cho thân phận lão đại của Địa Sát, Tô Yên nắm giữ nó, người của Địa Sát sẽ nghe theo lời Tô Yên.
Khi lấy được chiếc nhẫn bằng ngọc, Tô Yên không nhịn được mà gọi một cuộc điện thoại phàn nàn: “Đồng chí ông Tần, có đồ tốt như vậy sao không đưa ra sớm hơn chứ”.
“Con cũng đâu nói sớm đâu.”
“Dù sao cũng cảm ơn” Tô Yên hỏi: “Ông không đến thăm cháu ngoại của ông sao?”