Lâu Doanh lần lượt hạ đo ván từng tên đàn em của Tân Nhã Hân, đồng thời quăng bọn họ xuống hồ nước, nhìn chẳng khác nào đảm vịt đang đập cánh loạn xạ dưới đó.
Bốn tên vây quanh Hạ Phi thấy thế cũng định bụng tháo chạy.
Lâu Doanh lạnh lùng nhếch mép: "Muốn chạy ư? Xuống nước hết cho bà đây!".
Cô gái này là sao vậy?
Sao lại có người con gái dũng mãnh như vậy cơ chứ!
Hai tay Lâu Doanh xách hai tên, dùng lực một chút đã có thể đẩy hai tên đó
Hồ nước không sâu cũng không cạn, rộng khoảng một mét năm một mét sáu gì đó, vừa đủ ngập đến cổ đám côn đồ này.
Động tĩnh trước thôn chẳng mấy chốc là kinh động tới người dân đang ở sau núi.
Lục Minh Khánh không nhìn thấy hai đứa cháu của mình đâu nữa bèn lập tức cùng ban tổ chức chương trình ở về thôn tìm.
Khoảng mấy chục người hùng hổ đi tới.
Lúc này, Tần Nhã Hân mới loạng choạng bò vào trong một chiếc xe, tài xế
"Mau, lái xe đi." Tần Nhã Hân vội hét lên.
Lâu Doanh thấy Tần Nhã Hân định bỏ chạy, cô bèn hét lên với người trong thôn: "Bọn họ là quân bắt cóc, mau bắt họ lại."
Vừa nghe thấy có kẻ bắt cóc tới làng mình, người dân trong thôn vô cùng kích động, lập tức đóng cửa thôn ngàn người, Lục Minh Khánh cũng sững người mất một lúc rồi nhanh chóng xông tới chặn chiếc xe định rời khỏi thôn, đồng thời hô to: "Mọi người mau tới giúp một tay."
Tổ chương trình lập tức chạy tới, chặn kín đường đi, còn có cả người dân cầm cuốc ra đạp cửa xe.
Tài xế phát hoảng: "Cô chủ ơi, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
"Cứ đạp ga phóng ra khỏi đây đi." Tần Nhã Hân cũng sốt ruột: "Nếu bọn họ không sợ chết thì cứ mặc xác cho họ đứng đấy."
Tài xế cũng không nghĩ được nhiều nữa, anh ta thẳng chân đạp ga, lái xe ra khỏi thôn.
Lục Minh Khánh vội kêu lên: "Mọi người mau tránh ra."
Mọi người đồng loại giãn ra, cũng không thể lấy tính mạng ra chơi đùa được.
Chiếc xe cứ thể phóng thẳng, Tần Nhã Hân quay lại nhìn người dân trong thôn và đám người Lâu Doanh trên bờ ruộng, sau đó nghiến răng nghiến lợi, vô cùng tức giận.
Món nợ này, cô ta nhất định sẽ đòi lại.
Khắp mặt Tần Nhã Hân toàn là bùn đất, chỉ còn chừa mỗi hai con mắt, chỗ sẹo lồi lõm trên gương mặt cũng bị bùn lấp mất, cả người cô ta toàn bùn là
bùn.
Cả đời này cô ta chưa bao giờ phải chịu sự tủi hổ như vậy.
Chiếc xe đã khuất dạng, Lâu Doanh cũng không đuổi theo nữa, giờ có đuổi cũng không đuổi kịp.
Cô ấy nói với Lục Minh Khánh: "Anh đẹp trai này, phiền anh báo cảnh sát giúp tôi, nói với họ rằng đám người kia là bắt cóc."
Lâu Doanh không thể nói bọn kia là người của Địa Sát, sợ sẽ làm mọi người hoảng sợ nên mới nói dối là bắt cóc.
Lúc Tô Yên sinh con hồi trước, Lục Minh Khánh đã từng gặp Lâu Doanh, khi đó anh ta chỉ liếc qua cô một chút, quả thực là một cô gái xinh đẹp, nhưng anh ta lại không chú ý mấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!