"Không muốn sống nữa à!" Hạ Phi nắm ná bắn bị trong tay, nhằm chuẩn tới vị trí phía dưới của tài xế rồi bắn ra một phát.
"Á!" Tài xế kêu lên một tiếng thảm thiết, đau tới mức hai hột mắt mở trừng trừng như sắp rớt ra ngoài, anh ta vội ôm đũng quần nhảy tưng tưng tại chỗ.
Hạ Phi sờ sờ mũi mình: "Muốn hại em trai tôi ư, chán sống!"
"Anh ơi, anh ác quá vậy!" Hạ Phi lộ ra vẻ hâm mộ.
Tần Nhã Hân vô cùng tức giận, cô ta đẩy tài xế kia sang một bên: "Đồ vô dụng!"
Lúc này, một vài chiếc xe khác tiến vào trong thôn, toàn bộ đều là người của Tần Nhã Hân.
Lúc trước vì sợ đánh rắn động có nên Tần Nhã Hân không dám đưa người vào trong thôn.
Tân Nhã Hân cười lạnh lùng: "Hai thằng ranh con chúng mày, nếu không muốn bị thương thì khôn hồn đi theo tao."
Theo vai vế thì quả thực Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc phải gọi Tần Nhã Hân hai tiếng "dì út".
Hạ Phi giấu Hạ Vũ Mặc sau người mình, cậu bé nhìn quanh, sắc mặt bình tĩnh không đổi: "Có bản lĩnh thì bắt được hai anh em tôi rồi nói."
Nói xong, cậu bé lập tức cầm tay em trai mình chạy xuống bờ ruộng.
"Đuổi theo cho tôi." Tần Nhã Hân ra lệnh: "Nhanh lên một chút, đừng để người trong thôn phát hiện ra."
"Vâng, thưa cô chủ."
Bọn đàn em đồng loạt hô to, lập tức làm theo mệnh lệnh của cô ta.
Từ sau khi Tần Nhã Đan chết, người của Địa Sát cũng dần coi Tần Nhã Hân là cô chủ của mình.
Chuyện Tân Chấn Lâm giả chết, đến nay mới có ba người: Tô Yên, Lục Cận Phong và Tần Nhã Hân biết, cho nên hiện giờ Tần Nhã Hân chính là chủ của Địa Sát.
Bảy tám người đuổi theo hai anh em Hạ Phi, hai đứa trẻ này vô cùng thông minh, chúng chia nhau chạy về hai hướng khác nhau nhằm giảm xác suất bị tóm lại.
KO
Hạ Phi vừa chạy vừa dùng nó bắn bi, còn Hạ Vũ Mặc từng trải qua huấn luyện nên thân thể cậu bé rất nhanh nhẹn, mấy người này không hề dễ dàng có thể bắt được hai đứa.
Nhưng kỳ này Hạ Vũ Mặc thảm rồi.
Vốn dĩ người cậu bé hơi mập, không chạy nhanh được, mới được một chốc đã thở không ra hơi, rất nhanh cậu đã bị ba tên đuổi kịp rồi vây lại.
"Bé mỡ, để tạo xem mày còn chạy được đi đâu."
Hạ Vũ Mặc thở hổn hển, tay ôm bụng, hình như lại có cảm giác đau bụng rồi.
Hạ Phi thấy em mình bị vây lại, muốn tới giúp nhưng cũng bị bốn tên khác vây lại, không thoát được.
Tần Nhã Hân đứng bên bờ ruộng: "Bé mỡ, để tạo xem mày chạy đi đâu."
"Tôi không phải bé mỡ." Hạ Vũ Mặc không thích người khác nói mình là bé mỡ, đột nhiên, Hạ Vũ Mặc hét lên với Tần Nhã Hân: "Dì út!"
Hân cứ tưởng Hạ Vũ Mặc đang gọi mình, bèn hừ lạnh một tiếng: "Dì út!"
"Ai bảo gọi bà đây không có tác dụng?"
Giọng nói lanh lảnh của Lâu Doanh vọng lên từ sau lưng Tần Nhã Hân.
Nếu không phải do giữa đường xe của cô bị chết máy thì cô đã tới đây từ lâu rồi.
Thấy Lâu Doanh tới, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc mới thở phào một hơi.
Lâu Doanh đúng là cứu tinh của hai cậu bé.
Tần Nhã Hân quay người lại, thấy Lâu Doanh híp mắt nhìn mình cười cười, nhất thời cô ta lộ ra vẻ mặt hốt hoảng: "Mau, mau ném thằng béo xuống ruộng nước."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!