Trong lòng Tô Yên hơi hoang mang, nhưng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ ập đến.
Chưa được bao lâu Tổ Yên đã ngủ rồi.
Lục Minh Khánh xuất hiện ở trước cửa, Lục Cận Phong đắp chăn cho Tô Yên xong mới ra ngoài.
"Ra ngoài nói chuyện."
Đóng cửa lại, Lục Cận Phong bước ra xa một chút nói: "Sao cậu lại đến đây?"
Lục Minh Khánh muốn nói rồi lại thôi: "Anh cả, nếu như chống đỡ không nổi thì xin phá sản. đi."
"Anh cả, anh vẫn còn kiên quyết chống đỡ à, em nghe người ta nói hết rồi, bên phía ngân hàng đều đang giục anh trả tiền, nguồn vốn đều bị chặn đứt hết, tung ra thị trường thất bại, tổng giá trị cổ phiếu trong một đêm đã bốc hơi hết bảy trăm tỷ, các cổ động đều nóng lòng muốn rút cạn giọt máu cuối cùng của tập đoàn Lục Thị."
Lục Minh Khánh lấy một tấm thẻ ra, hùng hồn nói: "Trong đây không có nhiều, chỉ có năm ngàn vạn, anh cứ lấy đi giải quyết chuyện khẩn cấp."
Lục Cận Phong cười nói: "Thôi, chút tiền này của cậu còn không đủ trả lãi một ngày nữa cậu cứ giữ lại đi."
"Anh cả, đừng chê ít, chị dâu sắp sinh rồi, cứ coi như tiền mua sữa cho con đi"
Lục Minh Khánh kiên quyết nhét thẻ cho Lục Cận Phong, nói: "Em tự thành lập văn phòng làm việc, có điện ảnh Vạn Thị, em muốn có tiếng tăm thì có tiếng tăm, muốn có tiền thì có tiền, lịch phát sóng đều đầy cả rồi, anh không cần lo cho em."
Lục Cận Phong thở dài một hơi nói: "Cảm ơn nhé, em trai."
Cho dù đối mặt với việc phá sản, Lục Cận Phong cũng không lộ vẻ lo lắng, rất thản nhiên, hoàn toàn không giống như người sắp phá sản.
Lục Minh Khánh là người đầu tiên ở nhà họ Lục đến cho anh tiền, mặc dù chẳng thấm vào đâu, nhưng cũng rất đáng quý.
Mấy tháng nay tập đoàn Lục Thị liên tục chịu thiệt hại nặng nề, không thuận lợi ở mọi mặt, bị lỗ vốn liên tục, ngay cả bên phía Ám Dạ cũng rất không thuận lợi, bị mất liên tiếp mấy tuyến vận chuyển.
Trên thị trường xuất hiện một lô hàng giống hệt như hàng của Ám Dạ, giá cả bằng một phần của bên anh, quả thật rất rẻ, ai lại không đi nhặt món hời này chứ?
Một nước đứng đầu thương mại làm càng lớn, thường sẽ càng khó vượt qua được những thiệt hại nghiêm trọng.
Giống như bài Tarot, một lá sụp đổ, toàn bộ phía sau sẽ sụp đổ theo.
Lục Minh Khánh lo lắng nhìn phòng bệnh, hỏi: "Anh cả, anh định khi nào nói mọi chuyện cho chị dâu biết?"
"Đợi sinh con xong rồi nói." Lục Cận Phong vỗ vai Lục Minh Khánh nói: "Cậu về nghỉ ngơi sớm đi, bên phía ông nội cậu dành chút thời gian qua đó chơi."
"Được." Lục Minh Khánh nói: "Anh cả, vậy em đi nhé."
Tin tức tập đoàn Lục Thị sắp phá sản bây giờ vẫn còn chưa đồn ra ngoài, Lục Cận Phong bảo mọi người giữ kín chuyện này, ít nhất cũng không thể để Tô Yên biết trước khi cô sinh con xong.
Sau khi Lục Minh Khánh rời đi, Lục Cận Phong hút hết điếu thuốc trên hành lang mới quay người bước vào phòng bệnh, anh nhận ra Tổ Yên chưa ngủ, anh vội vàng kiềm chế cảm xúc, đổi thành nụ cười nói: "Yên Yên, sao lại dậy rồi?"
“Qua đây." Tô Yên lạnh lùng nói.
Lục Cận Phong bước đến, nắm lấy tay Tô Yên, tay còn lại đặt lên bụng Tổ Yên, nói: "Có phải hai đứa nhóc thối này không nghe lời, lại phả em đúng không?"