Chân Tô Yên càng run lên dữ dội, trong lòng Lục Cận Phong lại càng hoảng sợ hơn.
Nhưng anh thật sự không biết những thứ này ở đầu ra, anh vô cùng oan uổng.
"Yên Yên, em nghe anh giải thích..."
"Được, anh giải thích đi."
"Là thế này, Trình Mẫn này là người mới đến, người bên dưới tuyển dụng, anh cũng không có hỏi đến..."
Tô Yên ngoảnh đầu sang một bên nói: "Em không nghe, em không nghe."
Lục Cận Phong: "..."
Đây không phải là kiểu ngang ngược không nói lý lẽ điển hình sao?
Người bảo anh giải thích là Tô Yên, người không muốn nghe giải thích cũng là Tô Yên.
Làm đàn ông cũng khổ quá rồi.
"Vậy được thôi." Lục Cận Phong lại thở dài một hơi nói: "Nếu em đã không nghe, vậy thì xem đi."
Trong phòng làm việc của Lục Cận Phong có camera giám sát, muốn biết tại sao trong phòng làm việc lại xuất hiện những thứ này, chỉ cần xem video giám sát là biết ngay.
Lục Cận Phong trích xuất video giám sát ra, rất nhanh đã trích ra được sự thật.
Đôi vở da và bao cao su trong thùng rác đều do thư ký tên là Trình Mẫn này làm, còn về mục đích làm vậy thì trong lòng cũng tự hiểu được.
Còn trẻ như vậy mà lòng dạ lại thấm sâu quá.
Có chứng cứ rành rành, Lục Cận Phong đứng thẳng lưng lên, nói chuyện cũng mạnh mẽ hơn nhiều: "Yên Yên, em cũng không tin tưởng anh quá rồi."
Lục Cận Phong làm ra vẻ thất vọng, giọng điệu rất đau lòng.
Tô Yên trừng mắt lườm Lục Cận Phong một cái, nói: "Nếu bà đây không tin anh, vừa nãy đã lấy gia pháp ra chăm sóc anh rồi, hơn nữa suy cho cùng vẫn là số đào hoa anh gây ra, trách nhiệm của anh hết."
"Đúng đúng đúng, vợ nói gì cũng đúng." Lục Cận Phong thuận theo Tô Yên nói: "Anh lập tức đuổi việc cô ta ngay"
Lục Cận Phong không chỉ đuổi việc Trình Mẫn, tất cả nữ nhân viên của phòng thư ký đều phải đổi thành nhân viên nam, đày tất cả nữ nhân viên của công ty vào lãnh cung hết.
Mọi người trêu đùa qua lại, vẫn có rất nhiều người ngưỡng mộ Tô Yên.
Cả đời người phụ nữ có thể có được tình cảm chân thành như vậy, có thể có được một người đàn ông mọi lúc mọi nơi đều nghĩ đến mình, đó chính là chuyện đáng để khoe khoang và hạnh phúc biết bao.
Chuyện của Tô Duy cũng trở thành chuyện Tô Yên lo lắng nhất, cô vẫn không liên lạc được với cậu ta, cô không thể làm gì hơn chỉ đành nói với Lâu Doanh.
Lâu Doanh cũng ở nước M, nếu như Lệ Quốc Minh đưa Tô Duy đến nước M thật, không chừng Lâu Doanh còn có cách để đưa người trở về.
Lâu Doanh biết được Tô Duy đã nhận Lệ Quốc Minh, còn đi cùng Lệ Quốc Minh, cô ta tức giận mắng trong điện thoại: "Ăn cháo đá bát, đi theo chịu chết đi."
Ngoài miệng mắng như vậy, nhưng sao Lâu Doanh có thể không quan tâm được.
Tô Duy chính là em trai ruột của cô ta.
Tô Yên gọi điện thoại xong, cô nghĩ có Lâu Doanh ở đó, trong lòng cũng bình tĩnh hơn một chút.
Hạ Phi vừa trở về từ nhà cũ lại phải ra ngoài, Tô Yên nhìn thấy vẫy tay gọi: "Cục cưng à, con đi đâu đó?"
"Thầy Xa tìm con, đề tài làm lúc trước đã có tiến triển rồi, bảo con qua đó." Hạ Phi bước đến nói: "Mẹ, có việc gì sao?"
"Cục cưng à, sau này con muốn làm bác sĩ sao?"
"Tạm thời chưa có ý định này, nhưng học nhiều thêm một chút cũng không phải là chuyện xấu." Giọng điệu của Hạ Phi toát lên sự sâu xa không phù hợp với lứa tuổi, nói: "Con muốn giống như cha, trở thành một người tài giỏi."
"Có chí lắm." Tô Yên vô cùng vui mừng nói.
Hạ Vũ Mặc từ trên lầu đi xuống, bỗng nhiên chêm thêm một câu: "Anh ơi, không phải người giỏi nhất trong nhà chúng ta là mẹ sao?"
Nếu Lục Cận Phong có ở đây, nghe những lời này chắc chắn sẽ rất tổn thương.