Lục Cận Phong âm thầm nháy mắt ra hiệu với Tô Yên, anh nghĩ rằng Lâu Doanh xem không hiểu.
Trên kết quả siêu âm lại không ghi rõ giới tính, không phải người trong nghề, cho dù có đưa ảnh bốn chiều cũng nhìn không hiểu.
Người không có chuyên môn vừa nhìn cũng chỉ thấy một cục đen xì, ngay cả đứa bé nằm ở đâu cũng chưa chắc nhìn ra được.
Thấy Lục Cận Phong thoải mái như vậy, Lâu Doanh vẫn hơi tin thật, cô ta nhận lấy kết quả siêu âm, thật sự cô ta xem không hiểu, nhưng cũng làm ra vẻ đang xem thử.
Lục Cận Phong nói: "Nhìn thấy chưa, đây, quá rõ ràng, chính là hai đứa con gái, có chơi có chịu."
Lâu Doanh thật sự không nhìn ra gì cả, Lục Cận Phong cứ để cô ta xem một lát rồi lấy kết quả siêu âm lại.
"Tôi là loại người chơi xấu vậy sao, chuyện này không phải do tôi không giữ lời hứa, nhưng không có người ở đây thì tôi tìm ai để tỏ tình đây, hôm khác, hôm khác nhé."
Vào lúc Lâu Doanh còn đang kiếm cớ để trì hoãn, giọng nói của Vạn Nhất từ bên ngoài vang lên.
"Đại ca, chị dâu." Vạn Nhất mặc một bộ vest trắng, mặt mày sáng láng: "Vừa nãy em nghe thấy ai nói muốn tỏ tình, tỏ tình với ai vậy?"
Trải qua một đêm, mắt của Vạn Nhất cũng đã bớt sưng, nếu không phải do thuốc của Xa Thành Nghị tốt, bây giờ với con mắt gấu trúc như thế Vạn Nhất cũng không dám bước ra khỏi nhà.
Vạn Nhất vừa xuất hiện, hai mắt Tô Yên và Lục Cận Phong sáng bừng, đến đúng lúc lắm.
Hai người nhìn nhau cười, Tô Yên nháy mắt với Lâu Doanh nói: "Lâu Doanh, bọn chị đều đang rất mong chờ đó."
Lâu Doanh bịt mắt muốn bỏ chạy, Vạn Nhất không đến lúc nào lại đến ngay lúc này.
Vạn Nhất cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm của Lâu Doanh, không hiểu gì hỏi: "Cô muốn tỏ tình sao? Không biết là ai xui xẻo bị lọt vào tầm mắt của
CÔ."
Vạn Nhất cũng rất tò mò.
Vạn Nhất không nói ra câu này còn đỡ, nói ra như vậy chẳng phải đang nói khích Lâu Doanh sao?
Lâu Doanh cũng không thèm đếm xỉa đến câu nói đó của Vạn Nhất, cô ta híp mắt cười nói: "Anh sẽ nhanh chóng biết được người xui xẻo đó là ai thôi."
Lâu Doanh hung hăng cắn quả táo, sau đó khí thế hùng hồn lau khóe miệng, bước về phía Vạn Nhất.
Vạn Nhất chợt cảm thấy không ổn: "Mẫu dạ xoa, cô muốn làm gì vậy? Đừng qua đây, hai chúng ta hết nợ rồi."
"Ân oán đã xong, nhưng tình cảm giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu!" Lâu Doanh thô bạo kéo cà vạt của Vạn Nhất, lôi anh ta nghiêng về phía mình, một chân nhấc lên đại trên ghế, làm ra dáng vẻ của nữ tướng cướp nói: "Vạn Nhất, anh nghe cho rõ đây, tôi... tôi thích anh."
Muốn Lâu Doanh tỏ tình thật, quả thật đang làm khó cô ta.
Vừa dứt lời, cả phòng khách đều im lặng.
Hạ Huy và Hạ Vũ mới bước vào cũng đúng lúc nghe thấy lời tỏ tình của Lâu Doanh, hai người như bừng tỉnh ra, cuối cùng cũng hiểu tại sao mấy năm nay Lâu Doanh đeo bám Vạn Nhất không buông như vậy, hóa ra là yêu thầm Vạn Nhất.
Thế nhưng lời tỏ tình này lọt vào tai Vạn Nhất lại vô cùng đáng sợ.
II
.
Những câu nói "tôi thích anh" đó lại giống như cục đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khiến nước hồ yên tĩnh hơn ba mươi năm nay bị xáo động.
Tô Yên và Lục Cận Phong cũng sửng sốt trước cách tỏ tình thô bạo này của Lâu Doanh.
Dáng vẻ một tay nắm cổ áo Vạn Nhất thật sự rất ngầu, Vạn Nhất cao một mét tám bỗng chốc giống như cái túi trút giận, khuất phục dưới chân của nữ tướng cướp.
Bạch Phi Minh thầm giơ ngón cái lên với Lâu Doanh, ngầu lắm.
Vạn Nhất một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Mẫu dạ xoa, cô có uống lộn thuốc không?"
Như thế cũng quá... hoang đường rồi.
Lâu Doanh vậy mà lại đi tỏ tình với anh ta.
Một câu nói của Vạn Nhất