Câu nói tiếp theo của Tô Vân làm Tô Đình Nghiêm lung lay.
Tô Đình Nghiệm bắt đầu thả lỏng, ông ta cũng không muốn công ty do chính mình khổ cực gầy dựng hơn nửa đời cứ sụp đổ như vậy.
Tần Phương Linh lại thúc giục một câu: “Ông Tô, trời sắp sáng rồi, ông nhanh ra quyết định đi, nếu không thì chậm mất!”
Tô Đình Nghiêm chần chừ một lúc rồi nói: “Trước khi trời sáng, tôi sẽ đi tìm luật sư để cắt đứt quan hệ với Tô Yên. Bà ở nhà cho tôi, hiện tại tôi đi ra ngoài một chuyến!”
Tô Yên làm mích lòng nhà họ Lục, vậy thì cũng mang tội với nhà họ Lý, cái nhà họ Tô này sớm muộn gì cũng bị Tô Yên làm hại.
Tô Đình Nghiêm nghĩ đến lời cảnh báo của Lục Cận Phong lúc trước, ông không thể làm chủ cuộc hôn nhân của Tô Yên, có lẽ là bởi vì mang tội với nhà họ Lục nên Lục Cận Phong mới nói như vậy, nói không chừng sớm muộn gì bọn họ cũng tìm Tô Yên tính sổ.
Nghĩ vậy, Tô Đình Nghiêm càng muốn nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Tô Yên, để tránh vạ lây người vô tội.
Tô Đình Nghiêm vừa đi, Tần Phương Linh đã kéo tay Tô Vân lại rồi khóc: “Tiểu Vân, nếu như tối nay con không trở lại thì mẹ đã bị đánh chết.”
“Mẹ.” Tô Vân an ủi: “Sao mẹ lại không cần thận để bị Tô Yên tính kế vậy?”
“Cái con nhỏ chết tiệt kia, mẹ sẽ không bỏ qua món nợ ngày hôm nay đâu.” Đôi mắt của Tần Phương Linh tràn ngập thù hận, nói quá to làm động đến vết thương trên mặt, đau đến không chịu được, điều này làm nỗi hận trong bà ta cũng sâu hơn.
Tần Phương Linh nhanh chóng ngồi xuống ghế sô pha: "Tiểu Vân, may mà vừa rồi con nhanh trí, mẹ thật mừng vì con trưởng thành hơn so với trước kia.”
Tần Phương Linh không ngờ Tô Vân thay đổi, chỉ dùng hai ba câu để Tô Đình Nghiêm đồng ý cắt đứt quan hệ với Tô Yên.
Sự ghen ghét hiện lên dưới đáy mắt Tô Vân: “Sở Hướng Nam còn chưa dứt tình với Tô Yên, con sẽ không để Tô Yên sống tốt!”
Ngày hôm sau.
Tô Yên tỉnh lại.
Tô Yên duỗi người, ngửi được mùi thơm bay đến từ phòng bếp thì bỗng dưng cảm thấy đói bụng.
Tô Yên mang dép đi đến phòng bếp, Lục Cận Phong đã làm xong bữa sáng tình yêu.
Trứng chiên thịt hun khói, bánh mì kẹp kem.
“Tỉnh rồi? Em rửa tay đi rồi ăn.” Lục Cận Phong cười đặt bữa sáng lên bàn.
Nếu để đám người của nhà họ Lục biết, đường đường là người nắm quyền của nhà họ Lục lại làm bữa sáng cho bạn gái ở trong căn phòng chưa đến ba mươi mét vuông, thì e là sẽ kinh ngạc đến ngoác mồm.
Nhìn bữa sáng nóng hổi, Tô Yên cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhưng sự tự ti từ tận đáy lòng cô cũng trào ra mãnh liệt.
Bây giờ Lục Cận Phong đốt tốt với cô như vậy, nhưng nếu như anh biết cô lừa anh thì sao đây?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!