Lâu Doanh phỉ nhổ: “Vậy môn chuyên ngành của chị là dựa cả vào cái miệng đấy à?”
Tô Yên khẽ ho hai tiếng: “Trong thời cổ đại, chị chính là quân sự, cố vấn chiến lược, là người dưới một người nhưng trên vạn người đấy.”
“Vậy còn em thì sao?”
“Giữa cố vấn chiến lược và các vị tướng quyền lực, em đương nhiên là tướng rồi. Nếu trong thời hiện đại, em chính là một tay sai chuyên nghiệp, không phải trước kia em nói em là tay sai cấp quan trọng sao? Việc có thành hay không đều nhờ vào cách làm của em, thế nên em vô cùng vô cùng quan trọng, nếu không chỉ nhờ vào cái miệng của chị thì làm sao có thể tìm ra được hung thủ thật sự đã hại chết Lục Nguyên Thành chứ”.
“Bớt nói những lời vô nghĩa đi, muốn lợi dụng em thì cứ nói thẳng.” Ở bên kia điện thoại, Lâu Doanh liếc một cái, đúng lúc nhìn thấy quán ăn vỉa hè ở đối diện đường, hỏi: “Chị, chị muốn ăn cái gì, ở đây vừa hay có một quán vỉa hè.”
“Mua đại cái gì cũng được, thanh đạm là được.”
Sau khi cúp điện thoại, tóc của Tô Yên cũng đã lau gần khô rồi.
Hôm đó sau khi cô tách ra với Lục Cận Phong ở đồn cảnh sát, thì đã vào khách sạn ở.
Dù Tần Chấn Lâm đã tự sát để thoát tội, cô cũng không cam lòng, vẫn muốn điều tra sự thật tai nạn xe năm đó, cô muốn trả lại sự trong sạch cho Tân Chẩn Lâm.
Không tìm được cố vấn tài chính kia, không thể rửa sạch tội danh cho Tần Chấn Lâm, cô sẽ không trở về, cũng không có mặt mũi để trở về.
Tô Yên và Lục Cận Phong ngầm ăn ý không ai tìm ai, và đều đang đi tìm cố vấn tài chính kia.
Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, cộng thêm việc cố vấn tài chính kia đã cố ý che giấu thân phận khi làm việc cho Tần Chấn Lâm, trong một lúc cũng không dễ tìm ra.
Ở quán ăn vỉa hè.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đi vào quán ăn vỉa hè, đã là rạng sáng rồi, tiệm cũng sắp đóng rồi.
“Ông chủ, lấy mấy phần đồ ăn, thêm một phần cháo hải sản, mang đi.”
Ngô Đức ngẩng đầu khỏi sổ sách, cười nói: “Được, hai người ngồi đợi một chút nhé.”
Hai người Lâu Doanh và Bạch Phi Minh tự mình ngồi xuống đợi, Ngô Đức tự mình rót hai chén trà.
Vẻ ngoài của Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đều trở thành tâm điểm ở bất cứ chỗ nào.
Da trắng, mặt xinh, khí chất hơn người, một người thì đồ đỏ như ánh mặt trời chói lóa, một lại diện đồ trắng như sen tuyết thuần khiết ngây thơ.
Hai người cùng ngồi một chỗ vô cùng thu hút ánh mắt.
Đêm đã về khuya, các quán ăn lại mở trong thôn cách xa thành phố một chút, nhân viên thì hỗn tạp, hai người đẹp xuất hiện, đủ để dẫn ra không ít những thứ ẩn sâu trong nhân cách.
Đôi mắt của Ngô Đức thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai người, dù là ai trong cả hai thì cũng đều là người đẹp, đều có thể khơi dậy khát vọng chinh phục của đàn ông.
Lâu Doanh bắt chéo chân, đôi chân thon mượt mà xinh đẹp vô cùng, cô ta chống cằm tán gẫu với Bạch Phi Minh: “Ông chủ đó đang nhìn cậu kìa, nhìn đến muốn rớt luôn tròng mắt ra ngoài luôn rồi.”
Bạch Phi Minh: “Không phải ông ta đang nhìn cậu à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!