Tô Yên cảm thấy giống như Lục Cận Phong đang sợ điều gì đó.
Sau khi Lục Cận Phong đến đến bệnh viện thăm Trần Tú Anh, Tô Yên vô cùng bồn chồn, cô ngồi trong mà lòng cứ hoang mang rối loạn.
Tô Yên ngồi đúng không yên, đang định đi đến bệnh viện thăm hỏi Tô Đình Nghiêm, thì lại nhận được điện thoại của Chu Kiệt.
Chu Kiệt đã xuất viện, hẹn gặp cô ở quán cà phê nói là có chuyện.
Tô Yên kêu Vệ Long đưa mình đi, lúc gặp mặt cũng kêu Vệ Long ngồi ở bàn bên cạnh: "Cô Tô thật là cẩn thận."
Tô Yên chỉnh lại ngay: "Cậu cả Chu, bây giờ tôi đã là mợ Lục rồi."
** Kiệt gọi Tô Yên là cô Tô nghĩa là trong lòng vẫn còn coi Tô Yên là người độc thân.
"Vậy thì thật sự chúc mừng, mợ Lục." Trong lòng Chu Kiệt thoáng có chút bực bội, dù có không thừa nhận đi nữa thì giấy đăng ký kết hôn của vợ chồng người ta cũng đã phơi ra rồi.
Hành động của Lục Cận Phong chính là muốn công bố với thiên hạ rằng Tô Yên là vợ của anh, tất cả các động vật giống đực đều phải nép sang một bên.
"Cậu cả Chu gọi tôi ra đây có chuyện gì vậy?" Tô Yên quay lại vấn đề chính.
F
Chu Kiệt nhấp một ngụm cà phê rồi nói: "Thả Tô Tuyết ra, viết đơn hòa giải để cho Tô Tuyết ra ngoài trước đã."
Tô Yên ngẩn ra: "Cậu cả Chu, tôi không nghe lầm chứ?"
"Cô không có nghe lầm đâu." Chu Kiệt buông tách cà phê xuống, nhìn Tô Yên: "Hôm nay tôi đến để nói chuyện ân tình."
"Cha anh yêu cầu anh đến sao?"
Chuyện này không khó đoán, lúc trước Tô Yên đã nói trước mặt Chu Hoàng Long rằng trừ phi Chu Kiệt đến, bằng không cô sẽ không cân nhắc.
Tô Tuyết là một nhân vật nguy hiểm, không ai biết được cô ta đã ăn năn hối cải hay chưa, nếu như thả ra ngoài sẽ là một mầm họa.
Chu Kiệt nói: "Đây là cơ hội để có được sự thừa nhận mới của cha tôi, hy vọng mợ Lục giúp đỡ."
"Không thể đổi một yêu cầu khác sao?" Tô Yên cau mày: "Anh làm như vậy thật sự là làm khó cho tôi, Tô Tuyết làm mẹ chồng của tôi bị thương. Tôi nợ anh một ân tình, tôi có thể dùng toàn bộ những thứ mà tôi có được để đền đáp ân tình cho anh, nhưng tôi không thể làm chủ thay cho mẹ chồng tôi được."
"Cô có thể chi phối Lục Cận Phong là đủ rồi." Chu Kiệt nói ra một câu đánh ngay vào điểm mấu chốt.
Tô Yên cười lạnh: "Anh làm như vậy khác nào kêu tôi hãm hại chồng mình thành kẻ bất hiếu bất nghĩa chứ?"
"Tôi biết cô đang e ngại điều gì, lần này Tô Tuyết cũng đã bị dạy dỗ rồi. Cô ta có đần độn hơn cũng sẽ không đi làm phiền đến cô nữa đâu, lấy trứng chọi đá." Chu Kiệt cười mỉa mai: "Người có ngu ngốc hơn nữa bị bắt lâu như vậy cũng phải học cách ngoan ngoãn rồi. Lần này tôi làm con trai hiếu thảo một lần cho cha tôi vui vẻ một chút."
"Anh không sợ Tô Tuyết ra ngoài rồi sẽ tranh giành tài sản nhà họ Chu với anh sao?"
"Một người đàn bà thôi mà, không có tư cách động chạm vào gốc rễ của nhà họ Chu đâu. Cho cô ta chút ít tiền coi như bố thí làm từ thiện cho ăn mày là được rồi."
Tô Yên trầm ngâm không nói tiếng nào, Chu Kiệt cũng không nói nữa, cho Tô Yên thời gian suy nghĩ.
Qua một lúc sau, Tô Yên nói: "Tôi chỉ có thể đồng ý với cậu cả Chu là quay trở về hỏi ý kiến của mẹ chồng tôi. Nếu như bà ấy đồng ý, vậy thì có thể viết tờ đơn hòa giải này. Nếu như bà ấy không đồng ý, vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác."
"Bà chủ tục hôn mê ở bệnh viện, mợ Lục có chắc chắn là sẽ không tắc trách với tôi chứ?"
"Một tiếng đồng hồ trước mẹ chồng tôi đã tỉnh lại rồi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!