Một tiếng đồng hồ sau khi Lâu Doanh điều trị cuối cùng cũng hồi phục lại như bình thường.
Y tá nhiệt tình thấp giọng hỏi Lâu Doanh: "Có cần báo cảnh sát giúp cô không?"
Lâu Doanh uống phải thuốc làm gia tăng "tình cảm" của nam nữ, lại cộng thêm bị một người đàn ông chở đến, y tá liền mặc định Vạn Nhất là trai đểu, còn Lâu Doanh là cô gái bị hại.
Nghe nói vậy, Lâu Doanh nhướng mắt lên, mép môi hé lộ ra nụ cười xấu xa, liếc nhìn Vạn Nhất, sau đó kéo lấy y tá với vẻ oan ức, gật đầu lia lịa: "Cần, rất cần. Làm phiền chị gái xinh đẹp báo cảnh sát giúp tôi, tôi muốn kiện tên đểu kia."
Vạn Nhất ngồi trên ghế nghe thấy liền dở khóc dở cười: "Cô Lâu à, qua cầu rút ván cũng nhanh lẹ quá đó. Rốt cuộc ai mới là người đểu đây, cô thì lành lặn không có tổn hại gì, còn quần áo của tôi đã bị cô xé thành ra như vậy rồi, nhìn thế nào thì người bị hại cũng là tôi cả."
Y tá nhìn nhìn Vạn Nhất, có vẻ như... người đàn ông này quả thực trông càng giống nạn nhân hơn."
"Không biết xấu hổ." Lâu Doanh trừng mắt nhìn anh ta: "Là do anh bỏ thuốc, đó là sự thật."
Vạn Nhất: "Rượu là do cô muốn uống mà."
Lâu Doanh: "Là rượu của anh."
Vạn Nhất: " Nhưng tôi không cho cô uống."
Lâu Doanh:" Chính là anh mời tôi uống rượu."
Vạn Nhất: "Vậy thì cứ báo cảnh sát đi."
"Báo cảnh sát thì báo cảnh sát."
Nửa tiếng đồng hồ sau, Lâu Doanh bị tạm giam với tội vu khống phỉ báng, quấy rối tình dục con trai nhà lành.
Vạn Nhất đứng bên ngoài song sắt, cười phong độ: "Cô Lâu à, là do cô đòi báo cảnh sát đó nha, tạm giam bảy mươi hai tiếng đồng hồ, ngủ một giấc là qua thôi."
Lâu Doanh bên trong song sắt tức đến nỗi đau tận tâm can.
Vạn Nhất chắc chắn là khắc tinh của cô.
Lâu Doanh giơ nanh múa vuốt: "Vạn Nhất chết tiệt, anh chờ đó đi."
"Tôi ứng hầu mọi lúc."
Nói xong, Vạn Nhất chắp tay về phía sau, bỏ đi với vẻ tiêu sái.
Vạn Nhất và Lâu Doanh vì một bàn rượu lại kết đối với nhau, còn đưa người ta vào trại tạm giam. Lúc chuyện này truyền đến tay Xa Thành Nghị, anh ta còn đang uống nước câu kỷ. Hơn ba mươi năm giữ gìn hình tượng cũng không thể giúp anh ta nhịn được, trực tiếp phun một ngụm cầu kỳ ra ngoài.
Xa Thành Nghị trầm ngâm một lúc lâu sau mới giơ ngón tay cái ra hiệu với Vạn Nhất: "Anh được thật đó."
Lúc Lục Cận Phong biết được cũng nhất thời cạn lời, không biết phải nên nói gì.
Chỉ có một chỉ. Tuyệt!
Đương nhiên là Lâu Doanh không phải bị tạm giam bảy mươi hai tiếng vì Tô Yên đã đến bảo lãnh
Lúc biết được nguồn cơn mọi chuyện, Tô Yên suy cho cùng cũng phát hiện bản thân không tìm được từ gì để hình dung Vạn Nhất nữa.
Quả thật là một trai thẳng sắt thép.
Tô Yên bất chợt hỏi một câu: "Vạn Nhất có bất lực không vậy?"
Nếu như có được một nửa tình trường của Lục Cận Phong thì cũng không đến nổi độc thân
đến nay.
Loại trai thẳng như vậy, anh ta không độc thân thì ai độc thân nữa chứ?
suốt cả chặn đường về Lâu Doanh cứ mắng nhiếc không thôi, lôi cả mười tám đời tổ tông của Vạn Nhất ra mà chửi.
Nếu như Tô Yên không cản lại thì cô ta nhất định sẽ đi tìm Vạn Nhất đánh một trận.
Sau khi trở về khách sạn, Bạch Phi Phi cũng biết rồi, Lâu Doanh cảm thấy vô cùng mất mặt, xoay mặt sang một bên không nói một lời.
Bạch Phi Phi hỏi: "Vạn Nhất đó bị bất lực không vậy?"
Tô Yên cùng Bạch Phi Phi đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng tìm được tri âm rồi.
Lâu Doanh đột nhiên xoay mặt lại, thành thật phân tích: "Tôi cảm thấy có khả năng, một người đẹp như tôi đứng trước mặt anh ta, ngay cả một chút phản ứng cũng không có, chắc chắn là anh ta bất lực rồi, sợ bị tôi vạch trần, cho nên mới vu khống tôi, tống tôi vào trại tạm giam để che đậy sự thật anh ta bị bất lực."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!