Tô Yên không lên tiếng, thừa dịp Lệ Quốc Minh không chú ý, chậm rãi lùi về phía sau, định chạy trốn.
Tô Yên cẩn thận từng li từng tí mà di chuyển bước chân, đột nhiên và phải một bức tường thịt.
Trái tim cô bỗng nhiên xiết lại, Tô Yên đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy là Tô Đình Nghiêm,
cô vừa mừng vừa sợ.
Người vừa mới đến đúng là Tô Đình Nghiêm.
Tô Yên nghĩ đến tình cảnh của mình, sợ Tô Đình Nghiệm bị cuốn vào, vội vàng nhỏ giọng nói: “Nhanh, đi mau.”
Với chỉ số thông minh của Tô Đình Nghiêm, hoàn toàn không kịp phản ứng, vừa rồi ông ta đang tế bái được nữa thì đột nhiên muốn đi vệ sinh, nên đi tìm một nơi gần đó để giải quyết.
Khi quay về thì nhìn thấy Tô Yến ở đây, còn ngạc nhiên nói: “Tiểu Yên, sao con lại tới đây. Con đến tế bài mẹ con hả? Hôm nay là ngày bao nhiêu, vừa rồi con rể cũng gọi điện đến nói muốn đến, hai người các con cùng đến sao? Con rể đâu rồi?”
Nghe thấy Lục Cận Phong đã tìm được manh mối, Tô Yên cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà hiện tại không phải là lúc vui vẻ, giọng nói của Tô Đình Nghiệm quá lớn đã kinh động đến Lệ Quốc Minh.
Lệ Quốc Minh phát hiện Tô Yên muốn chạy trốn, tức giận nói: “Cháu thật giống mẹ cháu, lắm mưu kế, vừa rồi cậu đã thông báo với Tiểu Uyển rồi, bây giờ có thể dẫn cháu đi rồi”
Tô Đình Nghiêm mờ mịt: “Tiểu Yên, cải người này là ai vậy?”
“Đừng hỏi nữa, nhanh chóng chạy đi.” Tô Yên còn không kịp để Tô Đình Nghiệm tháo dây thừng buộc trên tay, tranh thủ thời gian chạy mới là điều cần làm bây giờ.
Tô Đình Nghiêm không hiểu chuyện gì cũng chạy theo, Lệ Quốc Minh cầm dao đuổi theo.
Tô Đình Nghiệm sống trong an nhàn sung sướng trở thành vật cản, chưa chạy được mười mét đã ngã.
Tô Yên chỉ đành phải quay lại đỡ người đứng lên: “Nhanh chóng chạy đi.”
“Tiểu Yên, con chạy đi, cha ở lại ngăn cản gã ta”
“Thôi bỏ đi, cha đừng ra vẻ anh hùng, ông ta là tên điên, là một tên biến thái trước kia theo đuổi mẹ con”
“Con đang mang thai, con nhanh chạy đi” Một tay Tô Đình Nghiêm đẩy Tô Yên đi: “Cha đi nói lý lẽ với người ta.”
Còn nói lý lẽ, đây không phải là đưa đầu cho người ta sao?
Tô Yên không giữ chặt Tô Đình Nghiêm, Tô Đình Nghiêm hiên ngang lẫm liệt xoay người đi về phía Lệ Quốc Minh, cười nói: "Ông anh này, có việc tốt cần thương lượng, Tiểu Uyển cũng đã qua đời rồi, ông còn chấp nhất cũng không còn ý nghĩa gì...”
“Cha, mau tránh ra.”
Tô Yên nhìn thấy con dao găm trong tay Lệ Quốc Minh, hoảng sợ hô to.
Đợi đến lúc Tô Đình Nghiệm phát hiện ra, đã không kịp tránh nữa rồi.
“Người đã từng ngấp nghé Tiểu Uyển đều đáng chết.”
Lệ Quốc Minh cầm dao đâm về phía Tô Đình Nghiêm.
Con dao trắng đi vào, con dao đỏ đi ra.
Máu tươi rơi trên đất.
“Cha” Tô Yên luống cuống, sợ hãi hô to một tiếng, cô không có chạy, mà chạy ngược trở lại, dùng hai tay đang bị trói đỡ lấy Tô Đình Nghiệm đang ngã trên mặt đất, hơn nữa chân mượn phản lực đi về phía Lệ Quốc Minh.
Lệ Quốc Minh phản ứng nhanh nhẹn, lùi lại và né qua.
Tô Yên không đỡ nổi Tô Đình Nghiêm, tay Tô Đình Nghiệm bụm lấy miệng vết thương ngã xuống đất, máu tươi từ bụng chảy ra, nhìn mà khiếp sợ.
“... Đi, đi mau” Tô Đình Nghiệm thở từng ngụm, giọng nói còn xen lẫn sợ hãi, sợ hãi cái chết, ông ta không dám nhìn miệng vết thương.
Tô Đình Nghiêm vốn luôn rụt rè và sợ phiền toái, vào giờ phút này, hình tượng của ông ta trong lòng Tô Yên hoàn toàn bị phá vỡ.
Từ lúc cô có nhận thức đến nay, trong ấn tượng của cô, Tô Đình Nghiêm là một người lạnh lùng nghiêm khắc, không hề giống một người cha.
Con nhà người ta bị bắt nạt, cha sẽ ôm con lại rồi nói, đi, đi tìm bọn họ tính sổ.
Còn cô thì sao, chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương của cha mình.
Cô đã hoàn toàn thất vọng về chữ cha này, ngoại trừ cho cô cơm ăn, chỗ ở, Tô Đình Nghiêm chưa cho cô được cái gì.
Lần duy nhất Tô Đình Nghiệm bảo vệ cô như một người cha, là lúc ông ta đỡ nhát dao này vì cô.
“Cha, người đừng sợ, có con ở đây rồi, con gái của cha rất giỏi, sẽ không để cha có việc gì, cha cũng phải cố gắng chịu đựng, cha còn phải nhìn thấy đứa nhỏ trong bụng con sinh ra, để cho nó gọi cho một tiếng ông ngoại.” Tô Yên cố gắng nở một nụ cười an ủi Tô Đình Nghiêm.