“Có thể nhìn thấy, có thể nhìn thấy rồi” Ông cụ Lục Vô cùng vui vẻ.
Lục Cận Phong nhìn về phía Hạ Phi Hạ Vũ Mặc, sau khi biết đây là hai đứa con ruột của
mình, lần thứ nhất mở to mắt nhìn thấy dáng vẻ của bọn chúng, chợt cảm thấy nhìn thế nào cũng giống mình.
“Hạ Phi, Tiểu Vũ, hai con tới đây.” Lục Cận Phong vẫy vẫy tay.
Hạ Phi Hạ Vũ Mặc cùng đi qua đó.
"Chú Lục.”
“Đại ca Lục.”
Lục Cận Phong muốn cho hai người đổi cách xưng hô, nhưng mà suy nghĩ một chút vẫn nuốt trở về, thời khắc này không thể vội vàng, nhận lại con trai là chuyện lớn, không thể vội vàng được.
Lục Cận Phong vỗ vỗ bả vai của hai đứa nhóc: “Thằng nhóc thôi.”
Tất cả tình thương của cha cùng với cảm giác mắc nợ với hai đứa trẻ đều gói gọn trong ba chữ này.
Cũng may mà hai đứa trẻ này thông minh, bằng không sẽ không thể khỏe mạnh đứng trước mặt anh và Tô Yên.
Từ lúc vừa ra đời, hai đứa bé này đã không có cha mẹ bên cạnh, là những đứa bé hoàn toàn tự do lớn lên, không làm đường lạc lối đã là chuyện hiếm thấy rồi.
Huyết thống là thứ rất kỳ diệu, dưới tình hình không biết hai đứa bé này là con ruột của mình, trước đó Lục Cận Phong vì cứu hai đứa bé, cũng bằng lòng đánh cược cả tính mạng của mình.
Đây có lẽ là chuyện mà từ trước tới nay anh làm rất đúng, ít nhất không có để cho mình tiếc nuổi cả.
Tô Yên nhìn xem cha con ba người, bàn tay vuốt ve bụng, hạnh phúc chắc hẳn chính là như vậy, người một nhà ở cùng một chỗ.
Sau khi Lục Cận Phong khôi phục mắt, chuyện đầu tiên chính là xử lý Tần Nhã Đan.
Trước đó chỉ là nghi ngờ, sau khi Hạ Vũ tìm được chứng cớ Tân Nhã Đan làm hại Trần Tổ Anh, nơi Tần Nhã Đan ở, anh cũng biết.
Khách sạn Bốn Mùa.
Tần Nhã Đan cả ngày đều cảm thấy lòng hoảng loạn, sau khi Lệ Quốc Minh bị bắt, cô ta vẫn luôn ở khách sạn Bốn Mùa, tìm kiếm cơ hội để ra tay với Tô Yên.
Nhưng Tô Yên đi đến đâu, đều có người bảo vệ đến đây, cô ta vẫn không có cơ hội ra tay.
Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, là Tần Nhã Hân gọi điện tới.
“Chị, cha đã vào đó được nửa tháng rồi, chị cũng không thể mặc kệ được, Địa Sát đã loạn lắm rồi.”
“Chị là một người sắp chết, còn có thể quản được gì chứ?” Tần Nhã Đan nói: “Em yên tâm, cha không có việc gì đâu, nếu như muốn thật sự có chuyện, cũng sẽ không sau khi bị bắt vào đó vẫn không có động tĩnh gì đâu, Tô Yên nói thế nào cũng là con gái của cha, cô ta sẽ không để cho Cận Phong thực sự đuổi tận giết tuyệt đâu.”
“Chị vẫn đang ở Đế Đồ hả?” Mặt Tần Nhã Hân bị thương, cũng không đi ra ngoài, cô ta nào còn dám đi ra ngoài gặp người khác chứ.
“Anh ấy sắp ra viện rồi!”
Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.
Trong lòng Tần Nhã Đan giật thon thót, cô ta giống như đã đoán được người bên ngoài là ai.
Tần Nhã Đan nói với đầu bên kia điện thoại: “Nhã Hân, nhớ kỹ lời chị nói, buông tay đi, em còn trẻ, đừng chôn vùi trên người Lục Cận Phong nữa, bất luận là em hay là chị, hay là Tô Yến, đều khó có thể có kết quả với anh ta.”
Cô đã không quay đầu lại được, cô chỉ có thể khuyên Tân Nhã Phỉ.
Tần Nhã Hân đối với Lục Cận Phong chỉ là nhất thời mê luyến, sùng bái, cô ta mến mộ khoảng thời gian Lục Cận Phong và Tân Nhã Đan đã trải qua.
Chuyện gì Tân Nhã Hân cũng muốn phân cao thấp với Tần Nhã Đan, mới cthật sự cho rằng bản thân cũng yêu thương Lục Cận Phong, thực ra ngay chính bản thân cô ta cũng không ý thức được, đây không phải là yêu.
Tân Nhã Hân nghe không hiểu: “Chị, chị có ý gì? Cái gì gọi là không kết quả? Tô Yên chị ta."
Lời còn chưa nói hết, Tần Nhã Đan đã dập máy.
Chuông cửa vẫn còn ngân vang, cô ta sửa sang lại một chút, lúc này mới đi ra mở cửa.
Đứng ở cửa, chính là Lục Cận Phong và Hạ Vũ.
“Cận Phong.” Tân Nhã Đan nở một nụ cười, giống như lúc mới gặp, dịu dàng.
Trong nội tâm cô ta đã có quyết định, lúc đối mặt với Lục Cận Phong, cũng không luống cuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!