Tô Đình Nghiêm khoác tay: "Không cưới nữa. Bắt đầu kể từ hôm nay, ông ngoại của con sẽ là lãng tử trong vườn hoa."
Ông ta không thể tổn thương được nữa.
Tô Đình Nghiệm một đêm buồn rầu, ngay cả cơm tối cũng không ăn, vừa về đến nhà đã vào phòng ngay, không ra ngoài nữa.
Lúc ăn cơm, Tô Yên buồn bực hỏi Hạ Phi Hạ Vũ Mặc: “Ông ngoại các con sao thế?”
Hạ Vũ Mặc nói: “Mẹ, không cần phải để ý đến ông ngoại đầu, ông ăn no rồi.”
Không đúng phải là tức đến no luôn rồi.
Tô Yên lại nhìn về phía Hạ Phi.
Hạ Phi nói: “Mẹ, ông ngoại đúng là no rồi mà, đúng rồi, còn nói không cưới chị gái nhỏ kia nữa, náo loạn với chị gái nhỏ kia một trận rồi chia tay rồi.”
“Có chuyện gì vậy?” Tinh thần bát quái của Tô Yên lại trỗi dậy: “Mẹ vừa mới chợp mặt một tí thôi mà, chẳng lẽ đã bỏ lỡ kịch hay gì rồi sao?”
Hạ Vũ Mặc cười tủm tỉm nói: “Chị gái nhỏ lên giường với ông Vương sát vách, không đúng là tiểu Vương mới phải chứ.”
Tô Yên hiểu ra trong chốc lát, lập tức tỏ vẻ cảm thông với Tô Đình Nghiêm: “Đồng chí lão Tô quá khổ rồi.”
Đời này phải đội nón xanh suốt .
Tô Yên ăn cơm, bảo chị Lý chuẩn bị đồ ăn khuya, cô tự mình đưa đến cho Tô Đình Nghiêm.
Gõ cửa một lúc lâu, Tô Đình Nghiệm mới mở cửa.
“Đồng chí lão Tô, một người phụ nữ thôi mà, đừng nghĩ quẩn, con bưng cho cha một phần sủi cảo đây, nhanh ăn đi.”
Tô Đình Nghiêm vẫn còn rất phiền muộn, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, bên cạnh để một bình rượu, than thở: “Tiểu Yên, không giấu con, cha muốn một đứa trẻ thuộc về chính mình.”
Tô Yên hơi ngẩn người, không phải kinh ngạc vì Tô Đình Nghiêm muốn trẻ con, mà là kinh ngạc khi Tô Đình Nghiêm kể chuyện này cho cô nghe.
Tô Vân và cô đều không phải là con gái ruột của Tô Đình Nghiêm, cô cũng có thể hiểu được Tô Đình Nghiêm.
“Chỉ cần cha tìm được một người chân thành với cha, con sẽ không ngăn cản.” Tô Yên nói: “Những người phụ nữ xinh đẹp mà cha tìm có được mấy ai thật lòng đầu chứ?”
Một bên cần tiền, một bên cần sắc.
Không ai cao quý hơn ai cả.
Tô Đình Nghiêm trầm mặc mấy giây, hỏi: “Tiểu Yên, con cảm thấy chị Lý như thế nào?”
Tô Yên mở to hai mắt nhìn: “Đồng chí lão Tô, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang đầu, cha tâm địa gian xảo, vẫn là đừng trêu chọc đến chị Lý
Chị Lý là người vùng khác, làm việc cho nhà họ Tô được mấy tháng rồi, là người cần cù chăm chỉ, không thích nói chuyện, thành thật làm việc, cũng sắp bốn mươi mấy tuổi, tướng mạo bình thường, đã ly hôn rồi.
Tô Yên cũng không phải không vừa mắt chị Lý, mà là lo lắng Tô Đình Nghiệm hứng thú được ba phút mà làm hại chị Lý.
“Thôi bỏ đi, cha vẫn nên ăn sủi cảo thì hơn” Tô Đình Nghiêm bưng lên sủi cảo ăn.
Trên phương diện tình trường, Tô Đình Nghiêm cũng được xem như người lão luyện, chút thất bại này chưa được mấy ngày đã khôi phục lại rồi.
Lệ Quốc Minh còn đang đi lánh nạn, Tô Duy trong thời gian ngắn cũng sẽ không ra ngoài được.
Trong nháy mắt đã đến ngày Lục Cận Phong đi gỡ băng gạc.
Ông cụ Lục đã sớm đến bệnh viện, Tô Yên cũng có chút khẩn trương,
Hạ Phi Hạ Vũ Mặc cũng có mặt.
Tổ Yên hỏi: “Anh Xa, mở ra bằng gạc là anh ấy có thể nhìn thấy rồi nhỉ.”
Xa Thành Nghị nói: “Trên lý thuyết là như vậy.”
Ý là, còn có thể có chút chuyện ngoài ý muốn sao?
“Anh có khẩn trương không?” Tô Yên nắm tay Lục Cận Phong, ngược lại cô rất khẩn trương.
Lục Cận Phong khóe miệng cong lên: “Cậu ấy phẫu thuật, chưa bao giờ thất bại.”
Xa Thành Nghị nói: “Cô đừng nghe lời tâng bốc của cậu ta, bây giờ tôi mở băng gạc cho cậu.”
Lục Cận Phong ngoài miệng nói không khẩn trương, trong lòng bàn tay vẫn có một tầng mồ hôi rất mỏng, Tô Yên cảm nhận được, lại nắm chặt thêm một chút.