Nếu không tìm được bước đột phá nào thì Tô Duy sẽ phải ngồi tù.
Lục Cận Phong không muốn Tô Yên đi giải quyết chuyện của Tô Duy nên giao cho mấy người Hạ Vũ đi làm.
Tô Yên cũng biết rõ tình trạng sức khỏe của bản thân, cho dù cô có sốt ruột thì cũng không được hành động liều lĩnh.
Những ai mà biết được vào lúc đó thì Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cùng mất tích.
Lần này hai người Hạ Phi, Hạ Phi Vũ mất tích không giống lần trước, lần này là lặng lẽ không một tiếng động.
Hạ Vũ liên lạc mấy lần nhưng không gọi được cho Hạ Phi lúc này mới nói cho Lục Cận Phong và Tô Yên biết.
Tô Yên lo đến cháy gan cháy ruột: “Không liên lạc được từ lúc nào?”
Cứ quýnh lên là bụng lại đau đớn không thôi, Tô Yên vô thức phát ra âm thanh kêu đau, Lục Cận Phong lo lắng nói: “Yên Yên, đừng lo lắng.”
Hạ Vũ đáp: “Từ hai tiếng trước, Hạ Phi nói dẫn Hạ Vũ Mặc đi mua đồ, ra ngoài xong thì không thấy quay lại”
Lục Cận Phong nói: “Mau đi tìm cho tôi, kêu tất cả mọi người đi tìm, trước khi trời sáng, không, trong vòng một tiếng phải tìm được người về.”
Hạ Phi mặt mày đau khổ: “Đại ca, không phải là bọn em không cố gắng, mà là hình như Hạ Phi cố tình che dấu dấu vết, đã cố tình nào dễ tìm được cơ chứ.”
“Cố ý?”
Tô Yên nhíu mày: “Vậy Hạ Phi đã dẫn Hạ Vũ Mặc đi đầu kia chứ?”
Mấy người không hiểu ra sao.
Ở một kho hàng nào đó ở Đế Đô.
Đèn sáng trưng, các công nhân vẫn tăng ca để chở hàng.
Chỗ này chính là nơi Tô Duy bị bắt.
Hạ Phi Hạ Vũ Mặc lúc này đang bò trong đống cỏ dại cách nhà kho hàng chục mét, dùng ống nhòm kiểm tra động tĩnh của nhà kho.
“Anh, chúng ta ta thật sự có thể xử được đám người ” Hạ Vũ Mặc vô cùng kích động.
“Nhỏ tiếng chút.” Hạ Phi điều chỉnh góc của ống nhòm, chú ý đến chiếc xe hơi đang đi đến nhà kho này: “Em à, mau cúi thấp cái đầu xuống.”
“!” Hạ Vũ Mặc vội cúi đầu, chỉ hận không thể dán luôn xuống mặt đất.
Có chiếc ô tô màu đen đậu trước cửa gara, tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa, một người đàn ông trung niên bước xuống xe.
Người này chính là Lệ Quốc Minh.
Lệ Quốc Minh cảnh giác nhìn mắt bốn phía, lúc này mới đi vào trong kho hàng.
“Anh, kẻ xấu xuất hiện rồi.”
Hạ Phi nói thầm: “Hôm nay đến thật này.”
Mấy ngày nay Tô Yên vì Tô Duy mà lo lắng đến muốn cháy ruột gan, mấy người Hạ Phi cũng tìm mà tìm không được, Hạ Phi lại gặp được vận may.
L
Chỗ này mới bị điều tra qua, phía cảnh sát cũng không tra lại, giờ chỗ này là an toàn nhất.
Nhưng hai người đến được đây, thật sự là do nổi hứng.
Hai người thật sự chỉ là đi mua đồ ăn, tâm huyết dâng trào, mới bắt taxi đến đây.
Cho nên có đôi khi may mắn cũng là một phần của thực lực.
“Anh à, đây” Hạ Vũ Mặc lấy điện thoại ra: “Mau chụp lại.”
Những thứ này đều là bằng chứng.
Cho dù không thể cứu được Tô Duy, cũng có thể kéo Lệ Quốc Minh xuống nước.
Hạ Phi cầm lấy điện thoại, mới phát hiện không biết bật chế độ máy bay từ khi nào.
“Sao lại mở chế độ máy bay? Em bật à?”
Hạ Vũ Mặc thè lưỡi, cười nói: “Chắc là trượt tay bấm nhầm”
Hạ Vũ Mặc tắt chế độ máy bay, mở chế độ im lặng lên rồi bật camera.
Nếu Hạ Vũ biết là Hạ Hạ Vũ Mặc không cẩn thận để chế độ máy bay, phỏng chừng sẽ tức đến thổ huyết.
Các công nhân xếp hàng hóa vào từng thùng xe, Lệ Quốc Minh lo lắng nhìn chằm chằm, thúc giục.
Xem ra lô hàng này rất quan trọng.
Hạ Phi vừa chụp ảnh vừa share cho Tổ Yên.