Lệ Quốc Minh thở dài nói: “Cậu cũng không có cách nào. Những năm gần đây pháp luật đã nghiêm ngặt hơn, Tiểu Duy làm như vậy là đâm đầu vào lưỡi dao.”
Ngụ ý là, Lệ Quốc Minh định không làm gì cả.
Đúng là một con cáo già xảo quyệt.
Tô Yên bưng ly nước uống một ngụm, cố ý nói: “Cậu, cậu nói chuyện này có phải là do Tân Chấn Lâm làm không?”
“Cực kỳ có khả năng. Tên Tần Chấn Lâm này nham hiểm, xảo trá. Năm đó hại chết mẹ cháu, bây giờ lại hại Tiểu Duy, cũng nói không chừng.” Lệ Quốc Minh tức giận nắm chặt nắm đấm: “Tiểu Yên, lần này các cháu đã tống Tân Chấn Lâm vào đó, diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, nghìn vạn lần đừng để cho hắn đi ra.”
"Ông ta không ra được đâu. Lục Cận Phong đã nói, món nợ này phải tính rõ ràng” Tô Yên cố ý nói: “Lục Cận Phong đã thu thập được nhiều chứng cứ phạm tội của Tần Chấn Lâm, đủ để khiến ông ta ngồi trong đó cả đời.”
Lệ Quốc Minh mừng rỡ như điên, vỗ đùi một cái: “Vậy thì thật sự tốt quá.”
Ý thức được phản ứng của mình quá lớn, Lệ Quốc Minh thu liễm lại một chút, nói: “Tần Chấn Lâm đúng người đúng tội”
“Cháu vẫn lo lắng cho Tiểu Duy” Tô Yên cúi đầu, sầu não lại lo âu, nhưng lại lén nhìn quanh căn phòng, ý đồ muốn phát hiện ra điều khác thường.
“Tiểu Yên, cháu cũng không cần quá lo lắng thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng” Lệ Quốc Minh đứng dậy, đứng bên cạnh Tô Yên, đặt tay lên vai Tô Yên, như có như không mà vỗ về.
Hành động này vô cùng ngả ngớn, khiến cho Tổ Yên chán ghét trong lòng.
“Cậu mang cho cháu một ít thuốc an thai, cháu lấy về uống, chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Cảm ơn cậu.” Tô Yên giả vờ ưu sầu: “Cậu, vậy cháu không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, cháu đi tìm Lục Cận Phong đã”
“Được!” Lệ Quốc Minh nói: “Ngày mai cậu cũng sẽ đi tìm bạn ở Đế Đô trước kia, xem có thể có cách cứu Tiểu Duy hay không.”
“Cậu có lòng rồi.”
Tô Yên không muốn ở thêm một phút giây nào nữa.
Sau khi rời khỏi phòng khách sạn, nét mặt Tô Yên lạnh đi mấy phần: “Lúc nãy các cậu có phát hiện ra điều gì không?”
Vệ Long nói: “Trong phòng còn có người khác.”
Hạ Huy nói: “Hơn nữa, còn là một người phụ nữ, trên người dùng nước hoa Dior.”
Lúc nãy Tô Yên không phát hiện được gì. Quả nhiên, việc chuyên ngành vẫn phải tìm người trong ngành.
“Các cậu để hai người ở lại theo dõi cho tôi.”
“Vâng, cô Tô.”
Tô Yên gọi điện thoại cho Lâu Doanh: “Có rảnh thì đến Đế Đô một chuyến.”
Trong phòng khách sạn.
Lệ Quốc Minh đang say mê ngửi bàn tay đã chạm Tô Yên lúc nãy: “Thật thơm.”
“Đúng là biến thái.”
Giọng nói của Tân Nhã Đan truyền ra từ trong căn phòng, người cũng theo đó bước ra.
Lệ Quốc Minh vừa cười, vừa ngồi xuống chỗ lúc nãy Tô Yên đã ngồi, nói: “Trước kia đã cho cô cơ hội, là do cô tự lỡ mất.”
“Lục Cận Phong bảo vệ cô ta quả nghiêm ngặt. Ông là cậu cô ta, cô ta đến gặp ông lại dẫn theo nhiều người như vậy, xem ra, cô ta cũng đề phòng ông.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!