Chân trước Lục Cận Phong vừa đưa Tần Chấn Lâm vào cục uống trà, bây giờ lại nói với anh, Tần Chấn Lâm là cha vợ của mình.
Vậy thì biết làm sao?
Đó chính là cha ruột của Tô Yên. Không chỉ không thể đắc tội ông ta, mà còn phải phục vụ.
“Yên Yên, bây giờ anh lập tức gọi điện thoại, bảo người thả Tân Chấn... cha em ra.”
Tô Yên lắc đầu: “Không cần, để ông ta ở trong đó mấy ngày đi”
Xa Thành Nghị: "...Lợi hại!”
Đây là con gái ruột đấy.
Tô Yên nói: “Vụ việc của Tiểu Duy rất khó giải quyết. Nếu như lúc này Tần Chấn Lâm được thả ra, em sẽ càng nhức đầu hơn, vả lại em cũng không định nhận lại người cha này.”
Đột nhiên lòi ra một người cha, còn là Tân Chấn Lâm đã từng muốn cưới mình làm vợ bé, trong lòng Tô Yên có chút... chán ghét.
Nếu như không phải đã xem hết những lá thư của mẹ, có một nhận thức mới về Tần Chấn Lâm. Mà mẹ, cho đến lúc chết vẫn nhớ đến Tân Chân Lâm, bà ấy cũng không thừa nhận Tân Chấn Lâm là cha ruột của mình.
“Nghe em cả.” Lục Cận Phong thấy không quan trọng. Dù sao thì Tô Yên là người của anh, con cũng có rồi, tay giữ át chủ bài, Tần Chấn Lâm cũng không thể ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.
Ba người về bệnh viện trước. Tô Yên đã đến thăm Trần Tổ Anh, Trần Tổ Anh vẫn đang hôn mê, mãi chưa tỉnh lại.
Phần đầu lại lần nữa bị thương nặng, muốn tỉnh lại thì không dễ dàng.
Điều mà Xa Thành Nghị có thể làm, cũng chỉ có thể im lặng đợi kỳ tích xảy ra.
Bây giờ phẫu thuật phần mắt của Lục Cận Phong và giải cứu Tô Duy là quan trọng nhất. Vải lại, Trần Tố Anh chưa tỉnh, việc để cho Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc nhận tổ quy tông, đành tạm thời gác lại.
Tô Yên và Lục Cận Phong không nói sự thật với hai đứa nhỏ. Đợi mọi chuyện ổn định, lại đường đường chính chính nhận hai đứa nhỏ cũng không trễ.
Con trai của Lục Cận Phong anh, nhất định phải quang minh chính đại, để cho mọi người đều biết.
Trước kia trong bữa tiệc mừng thọ, Lục Cận Phong đã thẳng thắn thừa nhận hai đứa nhỏ là con mình.
Vậy thì kế tiếp, chỉ cần tổ chức một bữa tiệc giới thiệu long trọng, lấy thân phận con cháu nhà họ Lục để chính thức giới thiệu cho người trong giới nhận biết là được.
Chuyện Tô Yên về Đế Độ rất nhanh đã truyền đến tại An Hinh, An Hinh vui mừng chạy đến bệnh viện tìm Tô Yên.
>
“Cô chủ của tôi ơi, cuối cùng cô cũng về rồi” thành phố Duyên Hải ôm cánh tay Tô Yên: “Mình nhớ cậu quá đi mất. Lần sau nếu có đi đâu, dẫn theo cả mình nữa.”
Tô Yên cười nói: “Mình thấy cậu là buồn chán quá, muốn tìm một người ra ngoài chơi với cậu thôi.”
“Người hiểu mình, cũng chỉ có Tô Yên.”
An Hinh bật cười: “Tô Yên, cậu vừa đi, Đế Đô lập tức trở nên vô cùng tẻ nhạt.”
Tô Yên giả vờ ngạc nhiên: “Không phải là cậu yêu mình rồi đấy chứ? Ngàn vạn lần đừng, mình là hoa đã có chủ rồi”
“Muốn chết đấy à, ai yêu cầu chứ, tính hướng của mình bình thường.” An Hinh cười nói: “Hơn nữa, mình nào dám giành VỢ với cậu cả Lục.”
Hai người vừa cười đùa, vừa đi ra ngoài. An Hinh hỏi: “Tô Yên, cậu đi đâu?”
“Mua chút đồ đến thăm Chụ Kiệt.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!