Sau này lúc gặp nhau ở bệnh viện, Lệ Quốc Minh vừa mở miệng ra là bảo muốn trả thù cho mẹ cô, còn nói kẻ thù là Tần Chấn Lâm, sau đó lại giao Thiên Lang cho cô.
Sau này vì muốn cứu cô, ông ta lại lừa Tần Chấn Lâm, nói cô là con gái ruột của Tần Chẩn Lâm, nhưng sau đó lại phủ nhận chuyện này.
Nghĩ kỹ thấy rất lo sợ.
Tô Yên luôn cảm thấy những chuyện này không đơn giản như vậy.
"Được rồi, chị, nếu như cậu tìm em, chắc chắn em sẽ nói với chị." Tô Duy nói thêm: "Hay là chị cũng đi nghỉ ngơi đi? Đã muộn như vậy rồi."
"Ừm, em cũng đừng lơ là quá." Tô Yên nói: "Đúng rồi, tốt nhất ngày mai em đi lấy di vật của mẹ về đây"
"Vâng, trời sáng em đi ngay."
Ngày hôm sau.
Tô Duy sáng sớm đã đến tìm y tá của bệnh viện lúc trước để lấy rương gỗ lim về.
Còn chưa ngồi xuống, Tô Duy đã nhận được điện thoại của Lệ Quốc Minh, Thiên Lang có một nhà kho ở Đế Đô, bảo cậu ta đến kiểm tra một chút.
Tô Yên vẫn chưa dậy, Tô Duy nghĩ chỉ là đến nhà kho xem thử, cũng không có chuyện gì lớn, cậu ta không nói với Tô Yến, lấy rương gỗ đỏ rồi rời đi.
Tô Yên ham ngủ, lúc tỉnh dậy đã sắp mười giờ, Hạ Vũ Mặc cũng được Lưu Tuyết Lam đưa đến.
Hai anh em Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đã lâu không gặp, Hạ Phi đi đầu Hạ Vũ Mặc đi theo đó.
Hạ Phi đến nhà bếp nấu cháo cho Tổ Yên, Hạ Vũ Mặc cũng đi theo vào trong, liên tục hỏi Hạ Phi trên đảo trông thể nào, huấn luyện có cực khổ không, có một không"
Hạ Vũ Mặc vô cùng tò mò về những chuyện trên đảo.
Lúc Tô Yên xuống lầu, đúng lúc nghe thấy hai đứa trẻ nói chuyện, trong lòng hơi hồi hộp, con trai nhỏ cũng muốn lên đảo rồi.
"Tiểu yên, dậy rồi à." Lưu Tuyết Lam cười nói: "Mới bao lâu không gặp, sao lại gầy như vậy rồi."
Tô Yên xoa xoa gương mặt mình nói: Mẹ nuôi, con đã béo lên năm ký rồi đó."
"Con mang thai mới tăng năm ký đã là gì đâu, lúc mẹ mang thai Tiểu Văn tăng từ bốn lăm ký lên tám mươi ký đó, cả người tròn xoe." Lưu Tuyết lam nói tiếp: "Mang thai thì phải ăn ngon ngủ ngon, còn về vóc dáng, sau khi sinh xong lại tính."
"Vâng, con nghe theo mẹ nuôi hết" Tô Yên SỢ Lưu Tuyết Lam lại càu nhàu, cô nhìn thấy cái tượng gỗ lim trên bàn bèn hỏi: "Tiểu Duy lấy về rồi sao? Em ấy đây rồi?"
Hạ Phi từ nhà bếp bước ra nói: "Cậu để đồ ở đây rồi đi rồi, mẹ, đây là cháo con nấu đó, mẹ ăn thử đi."
Hạ Vũ Mặc bên cạnh cũng nói: "Mẹ, con cũng giúp anh, thịt bên trong do con cắt đó."
"Ừm, đều là con trai ngoan của mẹ." Tô Yên hôn lên trán mỗi đứa một cái, sau đó mới ngồi xuống ăn.
Mùi vị rất được, rất ngon miệng.
"Cục cưng giỏi thật, ngoan quá đi." Tô Yên vừa ăn vừa nói: "Đúng rồi, cục cưng, giúp mẹ tìm cái búa qua đây để mở rương."
Hạ Phi nhìn ổ khóa trên cương nói: "Mẹ, không cần lấy búa đầu, con mở được, chỉ cần một cây kim thôi là được rồi."
Hạ Phi tìm một cây kim đến, chỉ một lát đã mở khóa được thật.
Tô Yên kinh ngạc nói: "Cục cưng à, trên đảo còn dạy các con mở khóa sao? Không ngờ nghiệp vụ của Ám Dạ cũng rộng khắp như vậy, nhận cả chuyện mở khóa."
Hạ Phi: "..."
"Mẹ à, bọn con không nhận chuyện làm ăn dưới một ngàn vạn đâu."
Tô Yên ân cần dạy dỗ: "Như vậy lại không đúng rồi, bây giờ làm ăn khó khăn, sao có thể chế tiền ít không nhận làm chứ."
Tô Yên vừa nói vừa mở rương gỗ lim ra, chiếc rương này đã để lâu, vừa mở ra mùi mốc meo bên trong cũng lập tức tỏa ra khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!