Ngày hôm sau.
Hành trình của Lục Cận Phong được sắp xếp rất dày đặc, Tô Yên cũng không kịp chào hỏi Lệ Quốc Minh, chỉ có thể gọi điện thoại nói một tiếng.
Lúc Lệ Quốc Minh biết Tô Yên phải đi, ông ta nói: "Để Tiểu Duy đi chung với cháu đi, đúng lúc để nó đến Đế Đô làm một chuyện, rèn luyện một chút."
Hôm qua lúc ăn cơm Lệ Quốc Minh không nói để Tô Duy về Đế Đô.
"Cậu à, cậu bảo Tiểu Duy đi làm chuyện gì vậy?"
"Có chút chuyện." Lệ Quốc Minh cười nói trong điện thoại: "Đúng rồi, cậu bảo Tiểu Duy đến thẳng Đế Đô rồi tụ họp với cháu."
"Vâng."
Sau khi Tô Yên ngắt điện thoại, cảm giác khác thường lại dấy lên trong lòng.
Rốt cuộc Lệ Quốc Minh đang muốn giở trò gì?
"Cô Tô, lên xe đi." Vạn Nhất gọi.
Tô Yên khôi phục lại tinh thần, hỏi: "Anh Vạn, anh thấy Thiên Lang thế nào?"
Vạn Nhất chợt sửng sốt, hỏi: "Sao cô lại hỏi như vậy?"
"Chỉ tùy tiện hỏi thôi." Tô Yên nói: "Bên trong Thiên Lang rất lộn xộn, chia bè kéo cánh, nhưng dù sao cậu tôi cũng ngồi trên vị trí đó nhiều năm như vậy, cũng không phải ngồi không, nhưng trong Thiên Long lòng người lại rối ren, rồi đến mức khiến người ta thấy giả tạo"
Nghe xong, Vạn Nhất nghiêm túc nói: "Cô Tô ở Thiên Lang mấy ngày, cảm nhận của riêng cô thế nào?"
"Cảm thấy... rất kỳ lạ."
Nhưng Tô Yên không nói được lạ chỗ nào, là hành động khác thường tối qua của Lệ Quốc Minh sao? Hay là việc Lệ Quốc Minh lừa Tần Chấn Lâm, có là con gái ruột của Tần Chấn Lâm?
"Được, tôi sẽ sai người để ý phía Thiên Lang"
"Mẹ, lên xe đi." Hạ Phi đẩy Lục Cận Phong lên xe.
"Đến đây."
Về Để Đô mất hơn hai tiếng đồng hồ, bọn họ ngồi xe đến sân bay trước, sau đó lại ngồi máy bay về Đế Đô.
Lúc đến Đế Đô đã là buổi chiều.
Lục Cận Phong vào bệnh viện, Xa Thành Nghị lập tức sắp xếp cho Lục Cận Phong kiểm tra tổng quát.
Sau khi có kết quả kiểm tra đã là chiều tối.
Xa Thành Nghị cũng không nói bằng những thuật ngữ học thuật khó hiểu phức tạp, anh ta nói thẳng: "Không có vấn đề gì lớn, tôi sắp xếp một cuộc phẫu thuật, có thể chữa khỏi mắt cho cậu."
Xa Thành Nghị cũng đã nói như vậy rồi, Tô Yên cũng có thể yên tâm.
"Nhưng..." Xa Thành Nghị nhìn Lục Cận Phong trên giường bệnh nói: "Anh ta không có vấn đề gì, nhưng ngược lại là cô Tô... tôi thấy sắc mặt cô không tốt, tốt nhất vẫn nên trở về nghỉ ngơi điều dưỡng, không được lơ là."
Xa Thành Nghị trước nay chưa từng làm quả vấn đề lên, anh ta nói như vậy, Lục Cận Phong căng thẳng nói: "Hạ Phi, Vạn Nhất, hai người đưa Yên Yên về đi."
Tô Yên nói: "Không nghiêm trọng vậy đâu, em cảm thấy cơ thể em không có vấn đề gì lớn cả."
Quả thật có không thấy mình khó chịu ở đâu cả.
Lục Cận Phong vô cùng ngang ngược, giọng điệu không cho phép cô từ chối: "Yên Yên, về nghỉ ngơi đi, anh ở đây có Xa Thành Nghị là đủ rồi."
Lục Cận Phong hiếm khi dùng giọng điệu ngang ngược như vậy nói chuyện với cô, Tô Yên không thấy giận, trái lại còn cảm thấy rất ấm áp.
Cho dù Lục Cận Phong dịu dàng vỗ về hay là ngang ngược quan tâm, tất cả đều vì muốn tốt cho cô.
"Được, vậy em về nhà họ Tô, ngày mai lại đến."
Vạn Nhất đi cùng với Hạ Phi, sau khi rời đi hết, trong phòng bệnh chỉ còn lại Lục Cận Phong và Xa Thành Nghị.
Giọng nói Lục Cận Phong lạnh lùng: "Có chuyện gì nói đi."