Tô Yên không thể bỏ mặc Tô Đình Nghiêm mà không lo.
Đó dù sao cũng là cha ruột của cô.
Giọng nói của cô gái kia trong điện thoại rõ ràng đã dùng máy xử lý qua.
Tô Vân và Tần Phương Linh đều bị tiễn đi rồi, còn có ai cay mắt cô nữa chứ?
Ngoại trừ Tần Nhã Đan, cô thật sự không nghĩ ra được người nào khác.
Lục Cận Phong thấy sắc mặt của Tô Yên không đúng mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Có người muốn hại cha em." Tô Yên nghiêm nghị nói: "Lục Cận Phong, em nhắc nhở trước với anh đã, nếu như người hại cha em là Tần Nhã Đan, cha em có gặp bất trắc gì thì mặc kệ giữa cô ta với anh có tình cảm như thế nào, em nhất định sẽ không mềm lòng bỏ qua đâu."
Lục Cận Phong vừa mới tới tìm cô, ngay lập tức Tô Đình Nghiêm lại xảy ra chuyện khiến cô không thể không về Đế Đô. Nếu cô về thì Lục Cận Phong cũng phải trở về.
Có dùng đầu gối suy nghĩ, Tô Yên cũng biết là ai làm.
Nguyên tắc sống của Tô Yên chính là bạn không đụng tôi thì tôi không đụng bạn, nếu bạn đụng tôi thì trước tiên nhịn bạn một bước, nếu còn tái phạm thì sẽ nhổ cỏ tận gốc.
"Yên Yên, để anh gọi cho Vạn Nhất hỏi thử xem đã." Lục Cận Phong cau mày, ý thức được chuyện này mang tính nghiêm trọng.
Lục Cận Phong ra ngoài gọi điện thoại, Tô Yên thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Đế Đô.
Lâu Doanh lúc này cũng nhận được một cú điện thoại, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Chị, lần này em chỉ e là không thể đi cùng chị rồi. Cậu xảy ra chuyện, nhưng mà em với Phi Mạnh phải quay trở về tổng bộ."
"Ừm." Tô Yên cũng muốn tới tổng bộ, nhưng mà cô biết mình không thể phân thân được: "Lâu Doanh, có chuyện gì thì gọi cho chị."
"Được rồi."
Đều là kiểu hành sự, Lâu Doanh chào hỏi một tiếng với Hoàng Nam, sau đó cùng với Bạch Phi Minh rời đi trước.
Lục Cận Phong bên này cũng đã gọi điện thoại xong, nói: "Vạn Nhất nói Nhã Đan vẫn luôn ở biệt thự Nam Sơn, không có đi ra ngoài. Anh đã bảo người tới nhà họ Tô điều tra rồi, chẳng bao lâu sẽ có phản hồi."
"Ừm." Tô Yên nắm tay Hạ Vũ Mặc: "Đi."
Cách nhanh nhất để quay lại Đế Đô chính là đi bằng máy bay.
May mà trực thăng chuyên dụng của Lục Cận Phong dừng ở cách đó không xa, cả ba cùng lái xe tới đó trước.
Đám người được Lục Cận Phong phái tới nhà họ Tô cũng đã gửi tin phản hồi, Tô Đình Nghiêm không có ở nhà, theo camera giám sát thì lúc sáng sớm Tô Đình Nghiêm có ôm ấp một người phụ nữ trẻ đẹp ra ngoài.
Nói cách khác, Tô Đình Nghiêm xảy ra chuyện cũng còn chưa tới một tiếng đồng hồ.
Mà đối phương chỉ gọi cho Tô Yên có một lần, cũng không có gọi thêm nữa. Lục Cận Phong lần theo điện thoại của Tô Đình Nghiêm, nhưng vì ở chế độ riêng tư nên cũng không có cách nào dõi theo được.
Chỉ có thể chờ đối phương gọi tới thêm lần nữa.
Lục Cận Phong biết tâm trạng của Tô Yên không tốt, dọc đường đi cũng không dám trêu chọc cô, nghiêm túc lái máy bay của mình.
Tô Yên liên tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ trong trạng thái đờ đẫn, Lục Cận Phong không biết người kia đang suy nghĩ gì, quả thật cảm thấy không yên tâm. Anh ngầm đánh tín hiệu mắt với Hạ Vũ Mặc, bảo thằng bé tới khuấy động Tô Yên.
Phụ nữ mang thai không được tức giận, như thế sẽ không tốt cho em bé.
Hạ Vũ Mặc ngầm giơ tay ký hiệu chữ OK với Lục Cận Phong, sau đó đi qua chỗ Tô Yên nói: "Mẹ, đừng tức giận, tức giận thì sau này em gái sinh ra sẽ không xinh đẹp được đâu."
Tô Yên liếc nhìn Lục Cận Phong một cái, dĩ nhiên thừa biết là Lục Cận Phong bảo Hạ Vũ Mặc tới dỗ người rồi.
Vì một người ngoài mà bực bội với Lục Cận Phong khẳng định là không đáng.
Tô Yên đáp: "Mẹ không có tức giận."
Hiện tại quan trọng nhất là ai đã mang Tô Đình Nghiêm đi, hơn nữa cô chỉ là nghi ngờ Tần Nhã Đan chứ cũng không tới mức giận dữ, chỉ là thấy trong lòng mình có hơi sốt ruột.
Lỡ như Tần Nhã Đan thực sự là hồ ly của Địa Sát, mà người mang Tô Đình Nghiêm đi cũng thật sự là cô ta, vậy Tô Đình Nghiêm nhất định là lành ít dữ nhiều rồi.
Tô Yên từng gặp qua hồ ly của Địa Sát rồi, những người giống như bị bệnh thần kinh một hai muốn lấy mạng của cô, bây giờ đã thuê luôn Lâu Doanh tới giết cô.
Nhưng mà tất cả những thứ này đều chỉ là cô suy đoán mà thôi.
Máy bay đáp xuống đất của biệt thự Nam Sơn ở Đế Đô.
Vừa mới xuống máy bay, Tô Yên đã thấy bóng dáng của Tần Nhã Đan đang mỉm cười, giống như một đóa hoa sen xinh đẹp, tao nhã cao quý.
"Cận Phong, cô Tô, hai người đã về rồi."
Tần Nhã Đan cũng không có tới gần, cười hỏi: "Cô Tô không phải đi du lịch à, sao lại về sớm như thế? Cận Phong tới đón cô sao?"
Tô Yên nhìn chằm chằm vào mắt của Tần Nhã Đan, bày ra một vẻ buồn phiền đáp: "Đúng vậy, là anh ấy nhớ tôi quá, hơn nửa đêm chạy tới chỗ của tôi, quả thực là như cái đuôi cứ dính miết không buông. Cô Tần sau này tìm bạn trai thật sự đừng nên tìm ai dính người như vậy."
Lục Cận Phong đi phía sau của Tô Yên: "Em dắt theo Tiểu Vũ ra ngoài, hỏi anh làm sao có thể yên tâm được chứ?"
Cả hai lại thật sự rất tương xứng. . Truyện chính ở _ Tгùм Truyện.VЛ _
Tô Yên liếc nhìn Lục Cận Phong một cái, nói: "Cho em một chiếc xe, em muốn trở về nhà họ Tô một chuyến, thăm cha của em."
Lời này là Tô Yên cố ý nói ở trước mặt của Tần Nhã Đan.
"Được, vậy anh đi cùng với em." Một người vốn không yên tâm để Tô Yên bụng mang đứa nhỏ mà chạy khắp nơi như Lục Cận Phong, làm sao có thể yên tâm cho cô một mình đi tới cứu Tô Đình Nghiêm được.
"Ừm, được."
Tô Yên cũng không làm bộ, đồng ý lập tức: "Em đi toilet trước, anh chạy xe ra tới cửa chờ em một lát."
Lục Cận Phong đi lái xe, Tô Yên dắt theo Hạ Vũ Mặc giao lại cho Hạ Vũ, bảo người kia mang cậu nhóc tới nhà họ Lý.
Chí ít thì ở nhà họ Lý sẽ an toàn.
Hạ Vũ đưa Hạ Vũ Mặc đi, Tô Yên đi toilet, rửa tay xong đang chuẩn bị ra ngoài thì cũng nhận được điện thoại của Tô Đình Nghiêm.
"Cha, cha có sao không?" Tô Yên căng thẳng hỏi.
"Tiểu Yên, cha không sao rồi." Tô Đình Nghiêm ở đầu dây bên kia sống sót sau tai nạn, lại nói: "Cha cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, bọn họ trói cha lại xong rồi thả cha ra."
"Cha hiện giờ đang ở đâu?"
"Ngoại ô phía Tây, bọn họ vứt cha ở đây rồi đi, cũng để lại điện thoại cho cha. Chỗ này không tiện đón xe, cha chỉ có thể gọi cho con."
"Được, vậy cha ở yên đó đi, con lập tức tới ngay."
Tô Yên cúp máy, quả nhiên giống như cô suy đoán, đối phương chỉ là lợi dụng Tô Đình Nghiêm để ép cô về mà thôi.
Nói cho đúng hơn là đưa Lục Cận Phong trở về.
Tô Yên vừa nãy cũng là cố ý nói mấy câu đó ở trước mặt Tần Nhã Đan, cũng là cố ý vào trong đây để kéo dài thời gian.
Cô đang đánh cược, cược đối phương không phải thật sự muốn lấy mạng của Tô Đình Nghiêm.
Bởi vì đối phương vốn dĩ không nói ra vị trí cụ thể ở đâu, chứ huống hồ nói gì tới chuyện đi cứu người?
Đối phương dĩ nhiên cũng không phải muốn cô làm gì cả.
Mục đích của đối phương đã rất rõ ràng.
Là muốn Lục Cận Phong trở về.
Tô Yên đi ra ngoài, Tần Nhã Đan vẫn chăm sóc mấy nhánh hoa ở trong vườn, thoạt nhìn qua cũng chỉ là một con nhà đài cát, không có chút gì gọi là nguy hiểm.
Tô Yên nhìn chằm chằm Tần Nhã Đan hồi lâu.
Tần Nhã Đan, rốt cuộc có phải là cô hay không?
Làm ra mấy chuyện tốn sức như vậy, cũng chỉ là muốn cho Lục Cận Phong trở về.
Lục Cận Phong đã lái xe ra, Tô Yên đi tới, trực tiếp quyết định: "Cha em không sao rồi, tự em đi đón ông ấy, anh ở lại đi."
Lục Cận Phong lập tức cũng hiểu được ý tứ của Tô Yên: "Được, chú ý an toàn."
Lục Cận Phong đứng ở ven đường đưa mắt nhìn Tô Yên rời đi xong, sau đó lại đi tới chỗ Tần Nhã Đan đang tưới hoa nói: "Nhã Đan, chúng ta nói chuyện chút đi."
"Vâng." Tần Nhã Đan cười khẽ: "Cận Phong, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Về chuyện em bị người của Địa Sát mang đi năm xưa, anh đã nghĩ rất nhiều cách lý giải." Lục Cận Phong nói: "Gần đây người của Địa Sát hình như là không có an phận lắm, em đã từng tiếp xúc với bọn họ, hẳn là biết nhiều hơn bọn anh một chút."
"Địa Sát..." Tần Nhã Đan chỉ nói tới hai chữ này, nụ cười lại tắt vụt đi, vẻ mặt cũng trở nên hốt hoảng, trong mắt cũng lập tức lộ ra vẻ sợ hãi: "Cận Phong, đoạn ký ức kinh khủng nhất của em năm xưa, anh muốn em phải nhớ lại nó sao?"
"Nhã Đan, nếu như em không muốn nhớ lại, vậy quên đi." Lục Cận Phong khẽ nhíu hàng lông mày lưỡi liềm, nói: "Anh chỉ là muốn hỏi một chút, ở địa sát của một người phụ nữ có biệt danh là hồ ly, em có biết không?"
Lúc anh hỏi tới đây, ánh mắt cũng khóa chặt vào Tần Nhã Đan, âm thầm sử dụng thuật thôi miên với người này, đây là chiêu mà anh học được từ Xa Thành Nghị.
Lục Cận Phong nói chuyện với giọng điệu dẫn dắt, hỏi: "Cô gái đó có mang mặt nạ hồ ly, vô cùng xinh đẹp. Em hẳn đã có gặp cô ta rồi, có đúng vậy không."
Ánh mắt của Tần Nhã Đan có chút lưỡng lự, hoảng hốt trả lời theo câu hỏi của Lục Cận Phong: "Em chính là..."