"Đứa bé kia thật sự còn sống? Ở viện mồ côi nào, nói mau." Tô Yên có hơi kích động, biết được đứa bé kia là con của tên bỉ ổi trước mặt mình nhưng cô cũng không thấy chán ghét, trong đầu chỉ muốn tìm lại đứa bé đó.
"Tôi nhất thời không nhớ được." Trần Hạo nhanh chóng động não, vô cùng giảo hoạt mà nói: "Cô Tô à, cô cất dao lại đã, để tôi suy nghĩ cẩn thận."
“Được." Tô Yên thoải mái đồng ý, thật sự cất dao đi.
Trần Hạo rất ngạc nhiên, nhưng vì bị sắc đẹp làm mờ mắt, anh ta cũng không nghĩ gì nhiều.
Nơi này hẻo lánh như vậy, bên cạnh còn có một rừng cây nhỏ. Hành sự ở đây, anh ta cũng không tin Tô Yên có thể làm được gì.
Dục vọng tráng lại lá gan.
Trần Hạo đưa ánh mắt dò xét nhìn Tô Yên một dọc, dáng người đẩy đà
Gió đêm thổi mạnh, hương thơm đặc biệt của phụ nữ từ cơ thể Tô Yên bay vào trong mũi của Trần Hạo. Anh ta không nhịn được nữa, muốn kéo người kia vào trong rừng cây.
Nhưng anh ta chỉ vừa ra tay, Tô Yên đã bỗng nghiêng người tránh né, đạp một cước lên người của anh ta.
Trần Hạo hét một tiếng thê thảm, vẫn còn chưa kêu xong đã thấy hai người đàn ông từ sau xe của Tô Yên lao ra bịt miệng anh ta lại, sau đó nhanh chóng lôi lên xe.
Tô Yên cũng leo lên xe, chiếc xe lập tức chạy vào sâu trong rừng cây.
Tô Vân ở cách đó không xa nhìn không thấy rõ lắm, chỉ đại khái nhìn thấy được Tô Yên đã lái xe vào trong rừng cây nhỏ kia.
Tô Yên biến mất ngay trong tầm mắt, Tô Vân cảm thấy có gì đó không đúng, xuống xe chuẩn bị xem xét.
Tô Vân vừa xuống xe, có hai người đàn ông xông ra từ sau lưng, một người bịt miệng cô ta lại, một tay bắt lấy chân cô ta, cách thức giống y như bắt Trần Hạo lúc nãy.
Hai người khiêng Tô Vân lên, mau chóng đi sâu vào trong rừng đầm lầy.
Ở bên kia.
Tô Yên ở trong một chiếc xe dừng bên trong khu rừng, Trần Hạo bị đạp một cái rơi xuống xe, sau đó lại bị người mà Tô Yên dẫn đến mau chóng trói lên cây.
Bốn phía không có người, cho dù Trần Hạo có gào đến cách cổ họng cũng không có ai nghe thấy.
Tô Yên ung dung xuống xe, cô không thể không cảm ơn Tô Vân đã tìm được một nơi tốt như thế này.
Trần Hạo nhìn hai người đàn ông một trái một phải bên cạnh Tô Yên, cậu ta bị dáng điệu này dọa cho sợ hãi: “Cô Tô, tôi sai rồi, cô tha cho tôi đi.”
Tô Yên lạnh lùng nhếch khóe môi, đi đến trước mặt Trần Hạo, rút tiền mặt từ trong túi cậu ta ra, cười khẩy nói: “Năm ngàn tệ, Tô Vân đưa à? Chỉ có nhiều đây thôi sao?”
“Cô Tô, tôi cũng chỉ là nhận tiền làm việc thôi, huống chi tôi cũng không đâu có làm gì được cô đâu, cô rộng lượng tha cho tôi đi.” Trần Hạo cầu xin một cách cợt nhả.
“Anh cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho người đã từng xâm hại tôi vào năm năm trước sao?” Ánh mắt Tô Yên lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Hạo, trong mắt tràn đầy thù hận: “Bây giờ tôi hận không thể dùng một dao giết chết anh, anh thật sự nghĩ rằng tôi để Tô Vân tìm anh là vì muốn tìm đứa nhỏ đó sao?”