Xa Thành Nghị vừa uất ức vừa phẫn nộ: "Ông khẳng định là có lòng tốt muốn tìm em trai cho Hạ Phi, chứ không phải là muốn gạt thằng bé lên đảo đó chứ?"
"Chuyện này sao có thể nói là gạt chứ, tôi đây cũng là tuyển dụng nhân tài cho Ám Dạ thôi. Cậu nhìn Hạ Phi có thiên phú cao như vậy, tôi nghe được Hạ Phi nói em trai của nó cũng là một hạt giống tốt. Cho nên... Hê hê!" Ông Tiết vừa cười vừa xoa xoa tay, hận không thể gạt
được thằng nhóc kia tới được.
Xa Thành Nghị gật đầu nói: "Cho nên là muốn gạt được thằng nhóc đó tới đây."
Ông Tiết: ".."
Dù sao thì tim đen cũng bị nói trúng rồi, ông Tiết cũng không giấu giếm nữa.
"Hạ Phi có thiên phú như nào cậu cũng thấy rồi đó, cậu cũng không muốn nhận một học trò giống như thế sao?" Ông Tiết bắt đầu giật dây.
Nhân tài là kiểu mà ai cũng đều khao khát muốn có được.
Trong đám nhóc con trên đảo này chỉ có Hạ Phi là có thiên phú về y học, hơn nữa còn là thiên phú toàn diện.
Những đứa trẻ khác có đứa giỏi về lĩnh vực xạ kích, có đứa giỏi về lĩnh vực kỹ thuật, có đứa lại nổi bật trên phương diện đánh tay đôi, cũng có đứa thì am hiểu về lĩnh vực chỉ huy đường dài.
Thế nhưng, những người đó lại không đủ chỉ tiêu của người kế thừa mà Ám Dạ muốn bồi dưỡng. Bọn họ là kiểu chỉ có thể làm binh lính chứ không thể làm tướng được.
Xa Thành Nghị cũng có chút dao động, nghĩ ngợi nói: "Hạ Phi không cho tìm, vậy chúng ta chỉ có thể bí mật tìm kiếm."
"Tôi cũng nghĩ như thế." Cuối cùng, ông Tiết cũng tìm được người đứng chung thuyền với
mình bèn nói: "Tôi không ra khỏi đảo được, cho nên chuyện tìm người này... Tiểu Xa, giao lại cho cậu."
Xa Thành Nghị không bày ra biểu cảm gì: "Tôi cũng không ra khỏi đảo được."
Nội quy trên đảo chính là không có chuyện khẩn cấp thì không được rời khỏi đảo. Mà bình thường thì Xa Thành Nghị cũng không thích ra bên ngoài, anh ta chỉ yêu thích ngồi ngâm mình trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu mà thôi.
Bảo anh ta đi tìm người, chỉ e là nằm mơ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: "Hạ Huy."
Hạ Huy sành sỏi về chuyện tìm người, giao chuyện này cho anh ta quả là không sai.
Hạ Huy làm nhiệm vụ quanh năm bên ngoài, càng tiện lợi để tìm người hơn.
Ông Tiết và Xa Thành Nghị cùng đi tìm Hạ Huy, vừa nghe nói tới chuyện giúp họ tìm người, anh ta đã lập tức vỗ ngực nói: "Không thành vấn đề."
Tô Yên nằm trong bệnh viện hai ngày, cuối cùng cũng xuất viện. Lưu Tuyết Lam một mực bảo cô tới nhà họ Lý tịnh dưỡng.
Tô Yên cũng không cản được Lưu Tuyết Lam, cuối cùng chỉ có thể tạm thời dắt Hạ Vũ Mặc tới nhà họ Lý.
Cô chọn sống ở nhà họ Lý cũng là muốn tránh được chút phiền phức.
Từ lúc cô nằm viện, Tần Phương Linh và Tô Đình Nghiệm ngày nào cũng tới, Sở Hướng Nam lại sai người mỗi ngày thay một bó hoa mang vào.
Sống ở nhà họ Lý, tạm thời sẽ không cần lo chuyện phải đuổi đám người đó nữa.
Hạ Vũ Mặc lanh lợi hoạt bát, lại biết cách lấy lòng nên khiến Lưu Tuyết Lam cũng mở cờ trong bụng. Bà ta rất mực yêu thích Hạ Vũ Mặc, cũng rất chiều chuộng cậu bé, còn cố tình kêu người tới xây chỗ vui chơi trong sân cho Hạ Mặc Vũ.
Có Hạ Mặc Vũ, nhà họ Lý không còn bầu không khí ảm đạm nữa, thay vào đó là náo nhiệt hơn rất nhiều. Mỗi ngày đều là tiếng cười nói.
Hằng ngày Lý Mộc Sinh đi làm trở về lại nghe thấy tiếng cười nói của vợ mình và Hạ Mặc Vũ trước cửa nhà, tâm trạng cũng trở nên rất tốt.