Xe chạy tới khúc cua gắt, phía đối diện lại có xe đang lái tới. Lục Cận Phong giảm tốc độ né đi, chân đạp vào phanh xe, nhưng mà xe lại không hề có tý phản ứng nào.
Lục Cận Phong lập tức đen mặt.
Phanh xe không ăn.
Con đường sau cơn mưa vô cùng lầy lội khó đi, rất dễ trơn trượt, nếu không giảm tốc độ xe sẽ rất dễ xảy ra chuyện không may.
Đây là chỗ khúc cua, một bên là vách đá, một bên là sườn núi, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là lập tức xe nát người mất.
Tô Yên thấy xe đang muốn tông vào xe đối diện, Lục Cận Phong lại không giảm tốc độ, người lái xe phía trước cũng bị dọa đến mức không biết phải làm sao, lạng lách trốn tránh sang hai bên.
Tô Yên kinh hoảng hỏi: "Lục Cận Phong, làm sao vậy?"
"Phanh xe hỏng rồi, em ngồi yên đi."
Lục Cận Phong rất bình tĩnh, nhanh chóng đưa ra lựa chọn, đánh tay lái, né chiếc xe đối diện, làm cho xe dán vào vách đá, dùng cách này để giảm tốc.
Va chạm kịch liệt giữa xe và vách đá dẫn đến sự xóc nảy khiến cho dạ dày trong bụng Tô Yên nhộn nhạo một hồi, cô khẩn trương nắm chặt dây an toàn, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm phía trước.
Tim muốn nhảy lên tới cổ họng.
Con đường núi này quả dốc, khúc cua có rất nhiều, tiếng ma sát giữa xe và vách đá vô cùng chói tai, tốc độ xe đã giảm bớt một chút, nhưng vẫn không cách nào dừng lại như cũ.
"Lục Cận Phong, chúng ta có thể sẽ chết ở chỗ này ư?" Bởi vì sợ hãi mà giọng nói của Tô Yên giống như vỡ òa.
Việc này quá mạo hiểm, bọn họ lúc nào cũng có khả năng sẽ lật xe, tàng thân ở chỗ này.
"Đừng sợ, có anh ở đây." Lục Cận Phong nắm lấy tay Tổ Yên, giúp cô trấn tĩnh lại.
Một tay thì nhanh chóng đánh tay lái, làm cho xe cẩn thận dán vào vách đá.
Xe đi qua một cái hố to, bởi vì tốc độ quá nhanh, chiếc xe dường như rời khỏi mặt đất, bay lên.
Cảm giác mất đi trọng lực làm Tô Yên sợ hãi nhắm mắt lại, tay nắm chặt lấy Lục Cận Phong.
Nếu xe cứ tiếp tục lao xuống như vậy, lao xuống vách núi, hai người chỉ có thể chết ở chỗ này.
Lục Cận Phong liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, ánh mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt nghiêm trọng.
Tô Yên nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói của Lục Cận Phong: "Tô Yên, nhắm mắt lại, đừng nhìn."
Tô Yên vô thức muốn ngẩng đầu, lại nghe thấy một tiếng vang lớn, là tiếng xe va vào vách đá, cô được Lục Cận Phong che chở ở dưới thân, bên tai là một trận nổ vang, sau đó cái gì cô cũng không biết nữa.
Xe đụng vào sườn núi, toàn bộ xe bị lõm vào, xe cũng bị làm cho tắt máy.
Xe cách vách núi chừng một mét thì dừng lại, lật nghiêng, mà tổn hại nghiêm trọng nhất ở thân xe chính là chỗ người lái xe.
Vì để làm cho Tô Yên giảm bớt sự va đập, Lục Cận Phong tự mình đụng vào phía vách núi.
Hai người đều hôn mê ở trong xe, mà Lục Cận Phong vẫn duy trì tư thế bảo vệ Tổ Yên ở trong lòng.
Mưa vẫn đang tí tách rơi, giống như bông tuyết, dâng lên một màn hơi nước giữa ngọn núi.
Sau tiếng va chạm kịch liệt vang vọng núi rừng đó, không gian lại trở về sự yên tĩnh, toàn bộ thế giới dường như chỉ còn tiếng mưa rơi nhẹ.
Không biết đã qua bao lâu sau, Tô Yên yếu ớt mở mắt ra, một giọt máu đỏ tươi từ trên trán Lục Cận Phong nhỏ xuống trên mặt Tô Yên.
"Lục Cận Phong, Lục Cận Phong." Tô Yên khó khăn mở miệng, nhưng Lục Cận Phong một chút phản ứng cũng không có.