Lục Cận Phong đặt chỗ xong, ba người trực tiếp đi vào, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, tất cả đều là những món ăn nổi tiếng nhất của nhà hàng, giá cả đương nhiên không cần phải nói.
Phí phục vụ ở nhà hàng này, đều trả bằng tiền sinh hoạt mấy tháng của Tô Yên.
Hạ Vũ Mặc thật sự rất đói, ăn không ít, sau khi đánh chén no say xong lại bắt đầu quay sang chọc tức Lục Cận Phong, nó bưng chén nhỏ, mút một thìa bánh gato đút cho Tổ Yên: “Chị ơi, há miệng, a.”
Làm sao Tô Yên không biết được suy nghĩ của Hạ Vũ Mặc cơ chứ, cô vui vẻ phối hợp.
Tạo thành một khung cảnh tràn đầy “ý vui”.
Hạ Vũ Mặc giống như hạt dẻ cười, từ khi nhận nuôi Hạ Vũ Mặc, Tô Yên cũng cười nhiều hơn.
Đút Tô Yên xong, Hạ Vũ Mặc được tiện nghi còn khoe mã, nhìn Lục Cận Phong nói: “Chị thích ăn gì em đút?”
“Chút tài mọn.” Lục Cận Phong hừ lạnh một tiếng: “Tô Yên, đẩy tôi đi nhà vệ sinh.”
Tô Yên trợn mắt: “Tổng giám đốc Lục, cậu không tự đi được à? Hơn nữa, nam nữ khác nhau, sao tôi có thể đẩy cậu vào nhà vệ sinh nam được.”
Anh cũng đều phải con nít mới lên ba, đi nhà vệ sinh cũng cần người đi theo.
+
Lục Cận Phong không chút để ý nói: “Tôi quen biết rất nhiều người ở Biệt Viện Tiểu Trù, thật không tiện, nếu cô không muốn tiền thưởng tháng sau, cũng có thể..”
“Tôi đi.”
Tô Yên lập tức đứng dậy đẩy Lục Cận Phong đi.
Bây giờ cô thiếu nhất là tiền, nuôi thêm một đứa nhỏ, khắp nơi đều cần dùng tiền, cô không thể bỏ qua vụ làm ăn này được.
Hơn nữa ra vào Biệt Viện Tiểu Trù đều là những nhân vật có máu mặt, nếu để bọn họ phát hiện Lục Cận Phong giả què, sẽ rất phiền phức.
Lục Cận phong đắc ý, nhếch môi nhìn Hạ Vũ Mặc.
Hạ Vũ Mặc thở phì phò: “Chú nói dối”
Tô Yên cũng không quan tâm Lục Cận Phong có nói dối hay không, nghiêm túc nói với Hạ Vũ Mặc: “Tiểu Vũ, em ngoan ngoãn đợi ở đây một lát, bọn chị sẽ trở lại ngay thôi.”
Hạ Vũ Mặc vẫn là nghe lời Tô Yên, bĩu môi nói: “Được rồi.”
Cho dù nó có oan ức cũng phải ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
Ở nơi Tô Yên không nhìn thấy, Lục Cận Phong ra dấu với Hạ Vũ Mặc, anh còn đắc ý hơn Hạ Vũ Mặc vừa rồi.
Hạ Vũ Mặc tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn càng tròn trịa, mũm mĩm, vô cùng đáng yêu.
Hạ Vũ Mặc khịt mũi một tiếng, quay đầu sang chỗ khác: “Ấu trĩ.”
Gừng càng già càng cay.
Tô Yên đẩy Lục Cận Phong ra đến ngoài cửa, mới nhớ bên trong phòng riêng cũng có nhà vệ sinh.
Tổng giám đốc Lục, cậu so đo với một đứa nhỏ, không phải quá ấu trĩ sao?”
Lục Cận Phong vô cùng thành thật nói: “Tôi gấp thật mà.”
Tô Yên: "..”
Tô Yên đẩy đến chỗ rẽ, thì đụng phải hai vợ chồng Lý Mộc Sinh.
Lý Mộc Sinh và Lưu Tuyết Lam vừa dùng bữa xong, mới ra khỏi phòng riêng, thì bất ngờ gặp được Tô Yên đang đẩy Lục Cận Phong.
“Cha nuôi, mẹ nuôi.” Tô Yên cười chào hỏi.
“Tiểu Yên.” Lưu Tuyết Lam nhìn thấy Tô Yên vô cùng vui mừng, nắm lấy tay Tô Yên, oán trách nói: “Tiểu Yên, sao mấy ngày nay không thấy con đến thăm mẹ nuôi?”
Tô Yên cũng biết phải trái nói: “Dạo này còn có chút chuyện, định khi nào xong sẽ đến thăm mẹ nuôi.”