Thần tiên đánh nhau.
Kẻ gặp nạn là đám tôm tép nhỏ.
Ông chủ lớn vừa đến, công việc trong tay Tô Yên cũng nhiều hơn.
Mọi người đều nơm nớp lo sợ, sợ phạm phải sai lầm.
Sếp lớn sếp nhỏ đối đầu với nhau, một khi không cẩn thận, những nhân viên vô tội như bọn họ sẽ bị lấy ra khai đao.
Hôm nay không ai về sớm, đến giờ tan sở, mọi người vẫn đang tiếp tục làm công việc của mình.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đã là bảy giờ tối rồi.
Tô Yên nhìn đống công việc cao như núi trên bàn than thở: “Những tài liệu này có dịch đến sáng mai cũng không xong.”
“Cho dù có dịch đến năm sau thì cũng phải nhanh lên, sếp lớn đang đợi.”
Cấp trên Lưu Hạo đột nhiên xuất hiện phía sau.
Tô Yên không sợ công việc nhiều, nhưng mà Hạ Vũ Mặc phải tính sao đây?
Cô gửi Hạ Vũ Mặc ở nhà trẻ, sáu rưỡi chiều là phải đi đón rồi, mà giờ sớm đã quá giờ, cô giáo ở nhà trẻ đã nhắn tin giục rồi.
Trong lòng Tô Yên nóng như lửa đốt.
Nếu cô muốn không tăng ca rất dễ, cô là con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, cho dù có bỏ ngang việc cũng chẳng sao, nhưng cô không muốn chiếm lợi từ nhà họ Lý.
Cô giáo dạy trẻ gọi đến, Tô Yên nhìn ID người gọi, nói với Lưu Hạo: “Quản lý Lưu, tôi có thể xin nghỉ nửa tiếng được không? Một lát nữa tôi quay lại, tôi đảm bảo xử lý hết toàn bộ công việc đêm nay mới tan làm.”
Từ sau khi Tô Yên đến trụ sở chính thì đây là lần đầu tiên xin nghỉ, cũng không bảy đặt ra dáng con nhà giàu gì đó, quan hệ với đồng nghiệp cũng rất tốt.
Quản lý Lưu cũng không làm khó Tô Yên: “Vậy cô đi nhanh về nhanh.”
“Cảm ơn quản lý Lưu.”
Tô Yên vừa cầm túi vừa trả lời điện thoại, lại vội vàng chạy ra ngoài: “Cô Vương, xin lỗi, bên tôi có việc làm trễ giờ, tôi lập tức đến ngay...”
Cô vội vàng đi đón Hạ Vũ Mặc.
Dù gì đêm nay cũng phải tăng ca, chỉ đành đón Hạ Vũ Mặc đến công ty, đợi làm xong thì cùng về.
Tô Yên chân trước vừa đi thì Lưu Hạo nhận được điện thoại nội bộ từ văn phòng tổng giám đốc: “Gọi Tô Yên đến phòng làm việc.”
Tô Yên vội vàng đến nhà trẻ, bọn trẻ trong nhà trẻ đều đã được đón về, chỉ còn lại có Hạ Vũ Mặc.
Nhà trẻ yên tĩnh, Hạ Vũ Mặc ngồi một mình trên xích đu, đầu cúi thấp, chân ngắn đung đưa, ánh sáng màu cam bao phủ Tiểu Mặc, tỏa ra vầng hào quang mờ nhạt, khiến cậu bé trông càng thêm cô đơn.
Tô Yên nhìn cảnh này, trong lòng như bị thứ gì đó đâm vào.
“Tiểu Vũ." Tô Yên gọi một tiếng.
Hạ Vũ Mặc ngẩng đầu nhìn Tô Yên, nhảy khỏi xích đu, chạy về phía Tô Yên, ôm lấy chân Tô Yên, đột nhiên khóc đến vô cùng tủi thân: “Huhuhu, em còn tưởng chị không cần em nữa, chị đừng bỏ rơi em, Tiểu Vũ rất ngoan, huhu..”
Tiếng khóc của Tiểu Vũ khiến Tô Yên cảm thấy trái tim mình như bị bóp nát, ôm lấy Tiểu Vũ, nhẹ giọng dỗ dành: “Tiểu Vũ đừng khóc, đều là chị không tốt, sao chị lại không cần Tiểu Vũ được chứ, hôm nay chị tăng ca nên mới đến muộn.”
Tô Yên tự trách bản thân rất nhiều, Tiểu Yên là một đứa trẻ mồ côi, không có cảm giác an toàn, lại sợ bị bỏ rơi, đây là chuyện đương nhiên, đáng lẽ cô nên nghĩ đến điều này.
Hạ Vũ Mặc nấc nấc: “Thật sao, chị không lừa em chứ?”
“Tiểu Vũ đáng yêu như vậy, chị tất nhiên là không lừa em rồi.” Tô Yên xoa đầu Tiểu Vũ: “Đừng khóc nữa cái mũi thành mèo hoa luôn rồi kia, không đáng yêu nữa rồi.”
“Em không có khóc làm xấu mũi đâu, hừ.” Hạ Vũ Mặc khịt mũi quay đầu lau nước mắt.
Tô Yên dở khóc dở cười.
“Cô Tô.” Cô Lựu đi tới, nói: “Lần sau nếu bạn có thể nói trước để Tiểu Vũ không lo lắng nữa, đứa trẻ này nhạy cảm hơn những đứa trẻ khác rất nhiều.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!