Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần có thể tìm được một người có quyền có thể thì bản thân cũng bớt vài năm phấn đấu rồi.
Trương Thanh một lòng muốn sống ở thành phố, sống một cuộc sống tốt đẹp, được gả vào nhà giàu.
Cô ta không có chỗ dựa không có lại lịch, ưu điểm lớn nhất chính là khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng hút hồn đàn ông này.
Tô Yên miễn bình luận về giá trị của Trương Thanh này.
Trong đầu cô hiện giờ chỉ nghĩ đến việc tìm trường học cho Tiểu Vũ, thực sự cô thấy hơi nhớ cậu bé rồi.
Người đứng đầu tập đoàn Lục thị đích thân tới công ty, cho nên trên dưới các bộ phận đều hăng hái tích cực gấp mười lần ngày thường.
Lúc Tô Yên đi vào phòng trà để lấy nước, quay lại đã thấy một đám nhân viên cấp cao đứng vây quanh Lục Cận Phong, bấy giờ anh đang ngồi trên một chiếc xe lăn tiến vào trong công ty.
Cho dù Lục Cận Phong phải ngồi xe lăn nhưng vẫn không khỏi toát ra khí chất cấp trên của mình, hơi thở bao trùm khắp không gian, cao quý lạnh lùng giống như một vị quân vương đang chỉ đạo giang sơn.
Hạ Vũ phụ trách đẩy xe lăn, Lục Minh Khánh đi tới bên cạnh Lục Cận Phong, xung quanh là một đám người chậm rãi theo sau.
Nhân viên trong công ty mau chóng tránh đường.
Lục Thừa Mẫn biết được Lục Cận Phong tới công ty hôm nay thì vô cùng kinh ngạc, lập tức xuống lầu tiếp đón.
Thấy Lục Cận Phong đeo một chiếc mặt nạ đang ngồi trên xe lăn, Lục Thừa Mẫn vội vàng chạy tới: "Anh cả, sao anh lại tới đây.”
Câu hỏi này.
Ở công ty, Lục Cận Phong là người đứng đầu, Lục Thừa Mẫn chỉ là phó tổng giám đốc, vậy mà anh ta lại hỏi một câu như vậy, đây chẳng phải giống như khách hỏi chủ nhà hay sao?
t
Hai tay Lục Minh Khánh đan hai tay vào nhau, hơi cười cười mà nói: “Anh hai hỏi như vậy, chẳng lẽ anh đã thật sự quên mất ai mới là người đứng đầu công ty rồi sao?”
Màn gặp mặt nhau này căng thẳng sặc mùi thuốc súng.
PA
Tô Yên đứng ở cửa sổ uống nước, qua tấm kính pha lê nhìn xuống Lục Cận Phong đang ngồi trên xe lăn.
Lục Thừa Mẫn giận đến mức sượng sùng không dám ngẩng mặt lên, sắc mặt sầm xuống: “Chú ba, chú hiểu lầm ý của anh rồi, anh là lo cho sức khoẻ của anh cả, nghe nói dạo này sức khoẻ của anh cả không được tốt, chỉ sợ làm việc khổ cực lại đổ bệnh mà thôi.”
Lục Cận Phong lạnh lùng mở miệng: “Cảm ơn chú hai đã quan tâm, sức khoẻ của anh vẫn rất tốt.”
Vừa dứt lời, anh lập tức họ mạnh mấy cái.
Trong bộ dạng này đâu có giống sức khoẻ tốt, ngược lại còn giống như sắp chết tới nơi.
Lục Minh Khánh lo lắng: “Anh, anh thấy sao rồi.”
“Không sao.” Lục Cận Phong phất tay.
Lục Thừa Mẫn nhìn thấy bộ dạng bệnh tật của Lục Cận Phong thì ánh mắt thoáng chút đắc ý, thế nhưng sắc mặt vẫn tỉnh bơ như không có gì, tỏ vẻ quan tâm nói: “Anh cả, hay anh tới phòng làm việc nghỉ ngơi một chút, nào, để em đẩy phụ anh.”
“Không cần.” Lục Cận Phong lạnh lùng từ chối.
“Vẫn là để em đi.” Lục Minh Khánh không cho Lục Thừa Mẫn cơ hội: “Anh hai bận rộn như thế, những việc như thế này cứ để cho em.”
Lục Minh Khánh đẩy xe cho Lục Cận Phong đi qua trước mặt Lục Thừa Mẫn, hai người đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
Một đoàn người cũng chậm rãi theo sau Lục Cận Phong, Lục Thừa Mẫn vẫn đứng im tại chỗ, ngoảnh đầu nhìn theo bóng lưng Lục Cận Phong, ánh mắt loé lên một tia thâm trầm đáng sợ.
Tô Yên đứng cách một tấm kính chắn mà cũng cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo đến rùng mình kia.
Xem ra đúng như lời đồn, Lục Cận Phong không mấy hoà hợp với Lục Thừa Mãn.
Lục Cận Phong không hoà hợp với Lục Gia Hành, cho nên chuyện anh bất đồng với Lục Thừa Mẫn cũng là điều hiển nhiên.
Tô Yên lại uống