"Rất nghiêm trọng. Giờ vẫn còn đang ở trong bệnh viện. Chiếc xe bị va chạm nát bét tại chỗ, những người tham gia lúc đó cũng hôn mê, bác sĩ có thông báo mấy lần là bệnh tình rất nguy kịch, phải qua một đêm, mới có người tới cấp cứu."
Vạn Nhất cố ý thêm mắm dặm muối, nói quá lên là tình hình rất nghiêm trọng. Thực ra đó chỉ là một vụ tai nạn nhỏ và chỉ bị chấn thương đầu nhẹ. Thậm chí Lục Cận Phong còn không bị rách một miếng da.
Vạn Nhất thấy sắc mặt Tô Yên, bèn nói thêm: "Đại ca bị thương rất nặng, cho dù có người tới cấp cứu, thì trái tim cũng đã chết mất rồi. Haizz!"
Tô Yên vội hỏi: "Anh ta ở bệnh viện nào?"
“Bệnh viện nhân dân số 1” Vạn Nhất đảo mắt, bình tĩnh nói: “Cô Tô, cô với đại ca đã chia tay rồi, cô không nên đến thăm thì hơn, nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô.”
“Nói tào lao gì vậy, anh ta bị thương nặng đến nhập viện, sao tôi có thể không đến thăm chứ?” Tô Yên lo lắng nói: “Dẫn đường đi, tôi cùng đi với anh.”
"Vừa rồi không phải cô Tô còn nói là không cần liên lạc, gặp mặt lại sao?"
"Lời của phụ nữ mà anh cũng tin à?” Tô Yên hùng hổ bước ra ngoài: “Tôi thích đổi ý đấy, rồi sao? Sớm nắng chiều mưa, khẩu thị tâm phi chính là độc quyền của phụ nữ.”
Vạn Nhất: "..."
Bệnh viện.
Lục Cận Phong đang ngồi dựa vào giường, lật xem mấy tờ báo và tạp chí, thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra.
Tô Yên vội vàng xuất hiện bất ngờ trước mặt anh.
"Lục Cận Phong, anh bị thương ở đâu..."
Bốn mắt nhìn nhau.
Tô Yên thấy Lục Cận Phong vẫn đang lành lặn ngồi trên giường, một chút vết thương nhỏ cũng không có, huống chi là bị thương nặng thì lập tức nhận ra là mình đã bị lừa.
Tô Yên nhìn chằm chằm vào tên cầm đầu Vạn Nhất đang đứng sau lưng.
Vạn Nhất tức giận, sờ mũi: "Thể chất của đại ca tốt thật đó, mới vậy mà đã tỉnh lại rồi, hai người cứ từ từ nói chuyện đi nha, tôi ra ngoài dạo chút đây."
Vạn Nhất nhường chỗ lại cho hai người.
Đã một tuần không gặp. Khi gặp lại, Tô Yên cảm thấy có hơi mất tự nhiên, đặc biệt là ảnh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào cổ của Lục Cận Phong, nó khiến cô cảm thấy rất có lỗi.
Không khí trong phòng bệnh bỗng trở nên yên tĩnh.
Cũng không biết phải sau đó bao lâu, Tô Yên lên tiếng phá bỏ bầu không khí yên ắng: "Anh đã không sao rồi, vậy tôi đi đây."
“Ai nói tôi không sao” Lục Cận Phong đột nhiên nói: “Bác sĩ nói, tuy là chấn thương đầu nhẹ, nhưng có thể sẽ để lại di chứng”
Tô Yên liếc nhìn Lục Cận Phong: "Có nghiêm trọng không?"
“Nghiêm trọng” Lục Cận Phong gấp tờ báo lại.
"Bác sĩ nói thế nào?"
"Nằm viện theo dõi."
"Vậy anh..." Đột nhiên Tô Yên không biết nên nói cái gì.
Cái kiểu một hỏi một đáp thế này, có chút xấu hổ.
Tô Yên nhớ tới lời Vạn Nhất nói thì đắn đó, cô khuyên nhủ: "Lục Cận Phong, tôi không ngờ chuyện chia tay lại gây cho anh đả kích lớn như vậy. Tôi hy vọng anh sẽ không sa sút tinh thần đến thế. Nếu anh cứ như vậy, trong lòng tôi cũng sẽ thấy khó chịu."
Lục Cận Phong híp mắt, lạnh giọng nói: "Vạn Nhất đã nói gì với cô?"
“Anh ta nói là anh uống rượu say xỉn cả ngày, nên mới xảy ra tai nạn giao thông” Tô Yên cũng đoán được Vạn Nhất có phần phóng đại, nhưng cô vẫn có phần trách nhiệm.
Vẻ mặt Lục Cận Phong đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn: "Cô đừng tin những gì cậu ta nói là thật. Sự việc lần này chỉ là một sự cố, tôi cũng chẳng có say xỉn gì cả. Chỉ là chia tay thôi mà, tôi không có để chuyện này trong lòng đâu."
Vạn Nhất đang nghe trộm ngoài cửa nghe vậy thì không khỏi than thở.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!