Lưu Tuyết Lam nhìn thấy An Hinh, trong lòng vô cùng phức tạp.
“Hinh Hinh à, rốt cuộc là tại sao vậy, nhà họ An tụi cháu tại sao lại ra tay với con trai bác nặng như vậy, rốt cuộc con trai của bác đã phạm phải lỗi gì chứ.”
“Bác gái, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi.” An Hinh vừa khóc lóc vừa xin lỗi, cô không cách nào nói ra được rằng An Minh vì ghen tuông nên mới tìm người đánh Lý Văn.
Bây giờ, người biết cô và An Minh không phải anh em ruột chỉ có một mình Tô Yên.
Những bí mật dơ bẩn đó, cô cũng khó mà mở miệng.
Việc mà An Minh làm với cô, cô lại càng khó nói ra khỏi miệng.
Tô Yên nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không biết nên nói gì, sự việc đã phát triển đến mức này, ai cũng không ngờ trước được.
Lưu Tuyết Lam lắc đầu, không muốn nhìn An Hinh nữa nên quay mặt đi: “Cháu đi đi, chuyện tối nay, nhà họ Lý bác tuyệt đối sẽ phải lấy lại công bằng cho con trai mình, cháu cũng đừng đến nói những lời cầu xin tha thứ.”
Lưu Tuyết Lam tưởng rằng An Hinh đến để xin tha thứ, hơn nữa Lý Văn vẫn chưa biết tình hình như thế nào, nên mới không muốn gặp An Hinh.
An Hinh hít hít mũi, rất lo lắng nói: “Bác gái, cháu muốn đợi phẫu thuật kết thúc, cháu muốn chắc chắn Lý Văn không sao mới có thể yên lòng, bác để cháu ở lại đây được không, chuyện tối nay cháu nhất định sẽ cho nhà họ Lý một lời giải thích, nhà họ Lý muốn xử lý như thế nào cũng được.”
Chuyện này do cô mà ra, An Hinh cũng không muốn phủi sạch quan hệ.
Thái độ của An Hinh rất thành khẩn, Lưu Tuyết Lam cũng không đành lòng nói gì nữa, trước đó bà cũng rất thích An Hinh.
Lâu Doanh ngáp một cái, Vạn Nhất đi qua từ đầu hành lang bên kia, thấy Lâu Doanh ở đây, giống như sói nhìn thấy thịt, trực tiếp nhào qua.
“Vợ, em cũng đến à.”
Lâu Doanh liếc Vạn Nhất một cái, bóp mũi lại: “Cả người đầy mùi rượu, lại đi uống rượu à? Với ai?”
“Uống với Lãnh Phùng hai ly.” Vạn Nhất cười hi hi: “Vợ à, mệt rồi phải không, đi, về nhà ngủ một giấc.”
Bọn họ không cần phải trông chừng ở đây.
Tô Yên thấy Lâu Doanh buồn ngủ, nói: “Hai người về trước đi.”
“Vậy được, tụi em đi trước đây.” Lâu Doanh nói: “Chị, có việc gì gọi cho em.”
“Ừ.”
Tô Yên và Lục Cận Phong vẫn đang ở ngoài cửa phòng phẫu thuật để đợi tin tức.
Vạn Nhất và Lâu Doanh rời đi trước.
Vạn Nhất đã uống rượu nên không thể lái xe, mặt dày mày dạn ngồi lên xe của Lâu Doanh: “Vợ à, có phải cha mẹ anh đến tìm em không?”
“Không biết.” Lâu Doanh giả ngốc: “Em và bọn họ cũng đâu có chủ đề gì để nói, bọn họ tìm em làm gì.”
“Ý của cha mẹ anh là, hôn lễ của hai chúng ta có phải nên tổ chức một chút hay không.” Vạn Nhất nói: “Nhà họ Vạn tụi anh cưới vợ, cũng không thể quá tuỳ tiện được.”
“Vạn Nhất, ngày mai có phải là thứ hai không?”
“Ừ.”
Suy nghĩ của Lâu Doanh nhảy vọt quá nhanh, Vạn Nhất hơi theo không kịp: “Sao vậy?”
“Ngày mai mang theo giấy kết hôn, chúng ta đi đổi giấy khác.”
Ý của cô ta chính là, ly hôn.
Vạn Nhất: “…”
“Vợ à, anh đang nói về chuyện tổ chức hôn lễ.”
“Em đang nói chuyện ly hôn.”
“…”
Có thể nói chuyện một cách vui vẻ hay không vậy?
Lâu Doanh nhìn về phía Vạn Nhất: “Còn tổ chức hay không?”
“Không tổ chức nữa.”
Làm sao anh ta dám nhắc đến nữa.
Nhưng anh ta rất bực bội.
“Không phải chỉ là tổ chức hôn lễ thôi sao, tại sao em lại bài xích như vậy? Không phải tất cả phụ nữ đều rất muốn mặc váy cưới hay sao?”
“Bỏ chữ sao đi, không phải tất cả phụ nữ đều muốn mặc váy cưới, ít nhất là cô đây không hề muốn.” Lâu Doanh nhìn thẳng phía trước, giọng nói đều đều: “Hôm mẹ em chết, chính là mặc váy cưới.”
Lúc mẹ qua đời, Lâu Doanh vẫn còn nhỏ, cô ta không có quá nhiều ấn tượng, nhưng hình ảnh mẹ mặc váy cưới chết đi lại khiến cô ta nhớ rõ sâu sắc, cả đời này cũng không thể nào quên.
Giọng điệu của Lâu Doanh rất bình tĩnh, nhưng lại khiến tim Vạn Nhất thắt lại, anh ta vẫn là chưa đủ hiểu cô.
Lâu Doanh lái xe, trên đường đi, cả hai người đều không nói gì. Cả đoạn đường Vạn Nhất đều nhìn chằm chằm Lâu Doanh, giống như có nhìn thế nào cũng không đủ.
Duyên phận là thứ rất kỳ diệu, anh ta và Lâu Doanh ồn ào với nhau mấy năm, thật sự không ngờ có một ngày Lâu Doanh lại trở thành vợ của anh ta.
Khi sắp về đến nhà, Vạn Nhất đột nhiên nói: “Nếu như sớm biết em sẽ trở thành vợ của anh, lần đó ở trong hầm rượu, anh đã không nên tha cho em.”
Hầm rượu?
Lâu Doanh nhớ ra rồi, là đống rượu mà Vạn Nhất cất giấu, lúc đó cô ta đã uống nhầm chai rượu mà Vạn Nhất chuẩn bị cho Tô Yên và Lục Cận Phong, cuối cùng còn phải đến bệnh viện để giải quyết.
Nếu đổi lại là người khác, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, càng đừng nói là cuối cùng còn đưa cô ta về cục cảnh sát.
Khiến cô ta lại lần nữa hoài nghi sức hút của bản thân mình, cũng hoài nghi Vạn Nhất thật sự không được.
Lâu Doanh một tay để trên bánh lái, quay đầu nhìn Vạn Nhất, hỏi: “Cô đây đến bây giờ vẫn rất tò mò, lần đó là do anh thật sự không được, hay là do bà đây không đủ sức hút?”
Vạn Nhất cười cười: “Đều không phải, mà là anh chưa chuẩn bị sẵn sàng để em mặc váy cưới.”
Lâu Doanh rất bất ngờ với câu trả lời này.
Đã là người trưởng thành cả rồi, chơi trò tình một đêm gì đó cũng có thể chấp nhận được, nhưng suy nghĩ của Vạn Nhất vẫn dừng ở việc, không thể mặc váy cưới lên cho em thì sẽ không cởi nội y của em.
Lâu Doanh bật cười, một tay gẩy cằm Vạn Nhất, trêu chọc nói: “Ôi, em đây là đã nhặt được một cậu bé đơn thuần rồi sao.”
“Đừng châm lửa, bây giờ ông đây không có sức chống cự với em đâu.”
Lâu Doanh ngẩn ra, cười càng xấu xa hơn, nghịch ngợm sờ mó trên đùi Vạn Nhất một cái, sau khi sờ xong thì xuống xe đi vào trong nhà.
“Vợ, đây là do em chủ động đó.”
Trong lòng Vạn Nhất ngứa ngáy khó chịu, xuống xe đuổi theo vào.
Vừa vào cửa, Vạn Nhất đã đặt Lâu Doanh lên cửa, bắt đầu công thành đoạt đất.
Quả thật là quá đói rồi.
Có thế nào cũng cảm thấy không đủ, Lâu Doanh là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, hai người lại là vợ chồng hợp pháp, cộng thêm tối nay tâm trạng của cô ta không tệ, nên cũng thuận theo Vạn Nhất.
Hai người lăn lộn từ phòng khách đến sofa, rồi đến cầu thang, đèn trong nhà đều không bật, cảm giác mờ ám này lại càng kích thích cảm xúc mãnh liệt của hai người.
Sau trận mây mưa, cả hai đều mệt mỏi, Vạn Nhất mồ hôi đầm đìa, thở dốc nói: “Xem ra phải rèn luyện sức khoẻ rồi.”
Thực ra những ngày này, Vạn Nhất vẫn luôn rèn luyện sức khỏe, sợ bị Lâu Doanh chê bai.
“Nếu anh không được, lần sau đổi thành em ở trên.”
Vạn Nhất che mặt: “Vợ à, giữ chút mặt mũi cho anh với.”
Lâu Doanh bóp cằm Vạn Nhất: “Yên tâm đi, em sẽ không nói ra chuyện bên dưới của anh đâu.”
Vạn Nhất: “…”
Anh ta vẫn cảm thấy thật là mất mặt.
Lâu Doanh nghỉ ngơi một lúc, ngồi dậy, kéo ngăn tủ ra, đổ hai viên thuốc trong một cái bình ra.
Đây là thuốc tránh thai.
Trước kia cô ta lén uống sau lưng Vạn Nhất, nhưng bây giờ, cô ta đều uống trước mặt Vạn Nhất.
Lâu Doanh cảm thấy chuyện này không cần giấu, cũng không cần che giấu suy nghĩ không muốn có con.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!