Đêm ngày một sâu.
Gió đêm thổi qua, vẫn còn hơi lạnh.
Tô Yên vô thức xoa tay vào cánh tay, chỉ một cử động nhỏ nhưng đủ để Lục Cận Phong nhìn chăm chú, anh cởi áo khoác của mình rồi phủ lên người Tô Yên: "Em vào nhà nghỉ trước đi, anh ngồi ở đây thêm một chút."
"Em muốn ở đây với anh." Tô Yên xắn tay áo của Lục Cận Phong lại: "Anh nói xem, ngày mai Tần Nhã Hân sẽ đến chứ?"
Trong lòng Tô Yên vẫn cứ bồn chồn, không chắc chắn được Tần Nhã Hân có tới hay không.
Tần Nhã Hân suýt chút bị bắt, Lục Thừa Mẫn bị sa lưới, Lạc Gia Bách bị diệt khẩu, trên người cô ta đã gánh hai cái mạng gồm của Lạc Gia Bách và Trần Tố Anh, chứ đừng nói chi tới chuyện bắt cóc Hạ Vũ Mặc và bé tư lúc trước.
Cho dù là chuyện nào cũng đủ để Tần Nhã Hân chịu một súng chết tươi.
Ánh mắt Lục Cận Phong u ám nhìn về phía xa: "Cô ta nhất định sẽ tới."
Nhà họ Tô.
Tô Đình Nghiêm ngủ một giấc, nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, ông ta đi vào nhà vệ sinh xong thì đột nhiên không còn buồn ngủ nữa, đành xuống lầu tìm chút đồ ăn.
Một cơn gió mạnh từ cổng thổi tới, Tô Đình Nghiêm run lẩy bẩy vì lạnh, ông ta thấy cửa lớn vậy mà không có đóng, hoàn toàn không ngờ đến.
Trước khi ngủ, ông ta nhớ rõ là mình đã đóng cửa rồi.
Tô Đình Nghiêm khoác thêm quần áo, đi qua đóng cửa lại, bất chợt trên cửa xuất hiện một cái tay.
"Ối, ma."
Tô Đình Nghiêm bị dọa sợ nhảy dựng lên.
"Là tôi."
Tô Duy đẩy cửa đi vào, mặc áo khoác màu xanh đậm, rất có dáng vẻ đàn anh ở bến Thượng Hải.
Áo khoác bị gió thổi bay phấp phới.
Tô Đình Nghiêm ngẩng đầu nhìn Tô Duy, ông ta có loại cảm giác như đám sói con đã trưởng thành.
Tô Duy không còn là chàng trai có vẻ bệnh tật nằm trên giường nữa, cậu ta đã trở nên thành thục, trong ánh mắt lộ ra dáng vẻ người đàn ông tàn nhẫn.
Chỉ chớp mắt một cái, chờ khi Tô Đình Nghiêm nhìn tới lần nữa đã không còn cái gì.
Tô Đình Nghiêm cảm thấy chắc là ảo giác của mình, cũng không nghĩ nhiều.
"Hơn nửa đêm, mày còn ra ngoài làm gì?" Tô Đình Nghiêm trách mắng: "Còn ăn mặc thành như vầy, có phải lại đi đua xe không?"
Câu nói này đủ khiến sắc mặt Tô Duy thay đổi, bởi vì trước kia, cũng chỉ có Tô Yên là dùng giọng điệu này nói như thế.
"Ừm, chơi hai vòng." Tô Duy cũng không bác bỏ, cởi áo khoác ngoài ra, nói: "Ngày mai chị sẽ cử hành hôn lễ, tôi đi chuẩn bị chút quà tân hôn cho chị."
"Coi như thằng nhóc mày có lương tâm, chị mày không uổng công thương mày." Tô Đình Nghiêm nói: "Đúng rồi, mày ăn ở đây của tao, ở của tao, nhưng không có chuẩn bị chút gì cho tao à?"
"Không có." Tô Duy liếc nhìn Tô Đình Nghiêm: "Bây giờ ông là một người cô đơn, nếu tôi không ở cùng ông, vậy ông bệnh chết ngày nào cũng không ai hay biết đó."
"Thằng nhóc chết tiệt, mày còn nguyền rủa cha mày à." Tô Đình Nghiêm tức giận tới dựng râu, trợn tròn mắt: "Chị em hai đứa mày, một đứa lại một đứa càng chọc tao tức hơn, không thể nói lời nào tốt đẹp chút à? Tao nuôi hai chị em mày lớn, không có công lao cũng có khổ lao, cả đám đều là sói mắt trắng."
"Ông dung túng hai mẹ con Tô Vân và Tần Phương Linh làm chuyện đó với chị tôi, chẳng qua chị tôi không tính hiềm khích lúc trước, nhưng tôi thì vẫn nhớ rõ đấy." Tô Duy hừ lạnh một tiếng: "Tôi có thể ở đây chăm sóc ông, ông nên vui mừng đi, đừng có được lợi còn khoe mẽ, ông không có con cái, nói không chừng sau này tôi còn có thể lo ma chay dưỡng già cho ông đấy."
Tô Đình Nghiêm: "..."
Cho dù là đứng trước mặt Tô Duy trước kia hay Tô Duy bây giờ, Tô Đình Nghiêm đều không có được bất cứ lời tốt đẹp nào từ miệng của cậu ta.
Chỉ là bây giờ tuy lời nói khó nghe nhưng cũng không còn dáng vẻ nghiêm nghị như trước kia, hở một chút là quát với ông ta, gọi thẳng tên ông ta.
Tô Duy đi lên lầu, Tô Đình Nghiêm nói: "Có muốn ăn khuya hay không, vừa khéo tao đói bụng, nấu hơi nhiều sẵn đưa lên phòng cho mày luôn."
"Không cần." Tô Duy đứng ở bậc cầu thang, nhìn Tô Đình Nghiêm: "Tốt nhất ông cũng đừng ăn, tuổi đã cao, ăn uống không có giờ giấc, cẩn thận vào bệnh viện đấy."
Mặc dù lời nói khó nghe nhưng ý nghĩa bên trong lại là quan tâm.
Tô Đình Nghiêm muốn nói cái gì đó nhưng tới bên miệng vẫn không thể nói ra, cuối cùng cũng không ăn nữa.
Tô Đình Nghiêm cho rằng Tô Duy nói cũng đúng, ông ta không có con cái, mặc dù Tô Duy không phải con của ông ta, nhưng vẫn đang giữ họ Tô, nói không chừng sau này có thể giúp lo ma chay khi ông ta về già, thật đúng là chỉ có thể trông cậy vào Tô Duy.
Ngày hôm sau.
Sau khi trời sáng, Tô Yên ăn bữa sáng xong là bắt đầu trang điểm, sau đó đi đến khách sạn, cũng chính là nơi diễn ra lễ cưới chính thức.
Đây vốn là một buổi lễ bổ sung, cũng là vì đặt bẫy Tần Nhã Hân, nên không để ý tới những lễ nghi phiền phức, tất cả đều được giản lược bớt.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đi cùng Tô Yên tới khách sạn, bên trong áo cưới Tô Yên có giấu tai nghe, có thể liên hệ cùng Lục Cận Phong bất cứ lúc nào.
Trong ngoài khách sạn đều có người của cục cảnh sát và người của Ám Dạ, cũng chỉ mặc quần áo hằng ngày, còn có người của Ám Dạ đang đóng vai khách khứa trộn lẫn vào bên trong.
Chỉ cần Tần Nhã Hân xuất hiện, tuyệt đối có cánh cũng khó bay.
Vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Tô Yên không có để Hạ Phi, Hạ Vũ Mặc tới, cứ để bọn chúng chờ ở nhà, chăm sóc em trai.
Ông cụ Lục làm người đứng đầu trong nhà nên chắc chắn không thể vắng mặt.
Sau khi ông cụ Lục tới hiện trường hôn lễ, thấy sảnh lớn không có bao nhiêu khách khứa mà phần lớn đều là người ông cụ không quen biết.
Lục Cận Phong cũng không biết đã đi đâu, ông cụ Lục đành tìm tới Vạn Nhất: "Vạn Nhất à, Cận Phong đâu? Hôn lễ này sao có thể sắp xếp đơn giản tới vậy, nếu Tố Anh còn sống, thấy hôn lễ nghèo nàn tới mức này cũng sẽ nổi giận, mặc dù Tố Anh không còn ở đây nhưng cũng không thể để Tô Yên chịu ấm ức chứ."
"Ông nội Lục à, hôn lễ cũng chỉ là hình thức thôi, không cần quan tâm có bao nhiêu người đến." Vạn Nhất nói mò: "Thời gian gấp gáp, có thể chuẩn bị được như vầy đã tốt lắm rồi, hơn nữa theo ý của chị dâu thì đó cũng chỉ là hình thức, bạn bè thân thiết cùng nhau ăn bữa cơm là được, mà những người tới đều là bạn bè của chị dâu hết đấy."
Cả nhóm này đều là người mới của Ám Dạ, ông cụ Lục chưa từng thấy qua.
"Khó trách, ông nói sao cả đám cứ lạ mặt thế." Ông cụ Lục cũng không đa nghi nữa, nói: "Chỉ là hơi thiệt thòi cho cháu dâu thôi."
"Ông nội Lục à, ông đi tới kia ngồi trước kia, giờ lành sắp tới rồi." Vạn Nhất nói, gọi Hạ Vũ tới: "Hạ Vũ, cậu phụ trách xem xét khán giả."
Sự an toàn của ông cụ Lục nhất định phải có người phụ trách.
Sắp xếp tốt cho ông cụ xong, Vạn Nhất đi tìm Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong và Lãnh Phùng ở cửa khách sạn, chuẩn bị trang phục chú rể cho Lục Cận Phong, Lãnh Phùng đại diện bạn tốt tham gia hôn lễ nên cũng chỉ mặc thường phục.
Lãnh Phùng hút điếu thuốc, nói: "Phía trên hạ lệnh xuống, nhất định phải phá án trong vòng ba ngày, có thể giao nộp cho cấp trên hay không thì xem hôm nay rồi.". ngôn tình sủng
"Ừm, hôn lễ còn khoảng một giờ nữa sẽ bắt đầu, không vội." Lục Cận Phong cũng đốt điếu thuốc, nhìn đằng xa, hai người tựa như bạn cũ đang trò chuyện với nhau.
Vạn Nhất đang muốn đi qua, nhưng một chiếc xe việt dã đã vọt tới, người lái xe chính là Tô Duy.
Cậu ta và Tô Đình Nghiêm cùng tới.
Tô Duy dừng xe lại bên cạnh Lục Cận Phong, hạ cửa xe xuống: "Anh rể, hôm nay thật đẹp trai nha, chúc mừng, hy vọng anh rể và chị được trăm năm hạnh phúc."
Lục Cận Phong gật đầu: "Ừm, chị của cậu ở bên trong, cậu và cha vợ vào trước đi, anh còn phải tiếp khách."
Một tiếng cha vợ đủ khiến Tô Đình Nghiêm cười như hoa nở: "Con rể tốt à, hôm nay là ngày vui của con và Tiểu Yên, đợi chút nữa phải uống với cha vài ly rượu mừng nhé."
"Nhất định."
"Anh rể à, vậy bọn em vào trước đây." Tô Duy lái xe vào bãi đỗ xe dưới hầm.
Bãi đỗ xe vốn có người kiểm tra, những người này đều là dạng có mắt nhìn, biết một người là em vợ, một người là cha vợ Lục Cận Phong nên cho đi thẳng vào.
Vạn Nhất đi tới chỗ Lục Cận Phong: "Đại ca."
Lục Cận Phong hỏi: "Bên Yên Yên thế nào rồi?"
"Có Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đi theo, không có vấn đề gì."
"Ừm, cậu dẫn người đi kiểm tra các cửa ra vào một chút, kiểm tra cẩn thận vào."