Tần Chấn Lâm bị phun đầy mặt, bình tĩnh đưa tay lên lau mặt.
“Hai người làm gì vậy?”
Ông ta đã nói gì khiến người khác cảm thấy buồn cười sao?
Tô Đình Nghiêm và Tô Yên nhìn nhau một cái, Tô Đình Nghiêm nói: “Chuyện này thật là trùng hợp, vợ trước của tôi tên là Tần Phương Linh, có lẽ là cùng họ cùng tên rồi.”
Tần Chấn Lâm hỏi: “Cậu có mấy người vợ trước? Vợ trước của cậu không phải là Tiểu Uyển sao?”
“Sau khi mẹ tôi chết, đồng chí Tô đã lấy Tần Phương Linh.” Tô Yên lấy khăn giấy lau miệng, nói: “Đồng chí Tần, nếu ông có ảnh thì lấy ra xem, chắc là không trùng hợp như vậy đâu.”
Nếu Tần Phương Linh thật sự là em gái của Tần Chấn Lâm, cô của cô, vậy không phải Tô Vân sẽ thành em họ của cô sao?
Đây là duyên phận máu chó gì thế này, vòng qua vòng lại mà vẫn có thể kéo lại với nhau.
Tần Chấn Lâm nói: “Ảnh thì bây giờ không có, trở về cha tìm thử xem. Đúng rồi, Tần Phương Linh mà hai người nói, bây giờ đang ở đâu?”
“Đang ở trong tù.” Tô Yên nói: “Lúc trước bà ta bắt cóc Hạ Vũ Mặc, bị bắt ngay tại trận, nên tôi đã tống bà ta vào đó rồi.”
Tần Chấn Lâm: “…”
Nếu người tên Tần Phương Linh này thật sự là em gái của ông ta, vậy thì thật nan giải rồi.
Nói ra, cũng không biết là nghiệt duyên gì, Tần Phương Linh bắt cóc Hạ Vũ Mặc, vào tù rồi.
Bây giờ Tần Nhã Hân cũng vào trong đó bởi vì tội bắt cóc Hạ Vũ Mặc.
Bản thân Tô Yên cũng cảm thấy duyên phận này thật kỳ diệu, vỗ tay an ủi Tần Chấn Lâm: “Đồng chí Tần, tôi cảm thấy loại người như Tần Phương Linh không giống như em gái của ông.”
“Khoan hãy nói chuyện này.” Tần Chấn Lâm nhân cơ hội nói: “Tiểu Yên, chuyện của Nhã Hân…”
“Dừng lại.” Tô Yên cắt ngang câu nói của Tần Chấn Lâm: “Tôi đã nói rồi, chuyện của Tần Nhã Hân không cần phải nói, không phải là tôi không cho cô ta cơ hội, là do cô ta đã khiêu khích tôi hết lần này đến lần khác, cô ta tưởng rằng tôi thật sự là Thánh Mẫu Sue Mary à.”
Nếu lúc đó không kịp tìm ra Hạ Vũ Mặc, cậu bé đã rơi vào máy xay bê tông rồi, sao cô có thể tha thứ cho sự ác độc của Tần Nhã Hân chứ.
Tần Chấn Lâm thở dài một hơi: “Vậy nếu xử lý theo pháp luật, Nhã Hân phải ngồi tù bao nhiêu năm?”
“Bắt cóc, giết người không thành, ít nhất cũng phải mười năm trở nên.”
“Đứa nhỏ này, sao lại cố chấp như thế chứ.” Tần Chấn Lâm đau lòng vỗ đùi một cái, đó là con gái ruột của ông ta, làm sao ông ta có thể xem như không có chuyện gì chứ.
Tần Nhã Đan mới qua đời không lâu, chớp mắt Tần Nhã Hân lại xảy ra chuyện, đả kích liên tục khiến Tần Chấn Lâm bỗng chốc như già đi vài tuổi.
“Đừng diễn trò khổ nhục kế ở trước mặt tôi.” Tô Yên cầm ly nước: “Đi theo quy trình đã là sự khoan dung lớn nhất của tôi với cô ta rồi, nếu không, tôi đã đưa cô ta vào trong máy xay bê tông ngay lúc đó rồi.”
Tần Chấn Lâm không nói nữa, trừng Tô Yên một cái, một lúc lâu sau mới nói: “Đứa nhỏ này, sao trái tim lại sắt đá như vậy chứ.”
Câu nói này khiến sắc mặt Tô Yên lạnh đi, cô cười lạnh một tiếng: “Đó là nhờ đồng chí Tần ông đã dạy ra hai đứa con gái ngoan đó, tôi thấy bữa cơm này không cần phải ăn nữa.”
“Tiểu Yên.” Tần Chấn Lâm ý thức được mình vừa nói nặng lời, vội nói: “Cha cũng là vì sốt ruột nên mới nhất thời lỡ lời thôi.”
“Ông không lỡ lời, Tô Yên tôi từ trước đến giờ đều có trái tim sắt đá như vậy đấy.” Tô Yên đứng dậy, nói: “Nếu ai dám động đến con trai của tôi, Tô Yên tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
Bỏ lại câu này, Tô Yên đi ra ngoài, Tần Chấn Lâm muốn đuổi theo, lại cảm thấy không có mặt mũi, ra hiệu bảo Tô Đình Nghiêm đi.
Tô Đình Nghiêm đứng dậy đuổi theo ra ngoài.
Thời gian Tần Chấn Lâm và Tô Yên quen nhau rất ngắn, ông ta không hiểu nhiều về Tô Yên, còn Tô Đình Nghiêm lại tận mắt nhìn cô lớn lên, ít nhiều gì cũng hiểu cô hơn Tần Chấn Lâm.
Tô Yên không phải là người có trái tim sắt đá, mà là cô sẽ không nhường bước một cách không giới hạn.
Nếu Tô Yên thật sự là người vô tình, ông ta đã không thể hưởng thụ cuộc sống về già của mình một cách thoải mái như vậy rồi.
Nhưng cho dù một người có miệng lưỡi sắc bén nhưng trái tim mềm đến thế nào, thì cũng đâu thể không phản kháng chứ.
“Tiểu Yên.” Tô Đình Nghiêm nói: “Cha uống nhiều rồi, hay là con đưa cha một đoạn nhé.”
“Uống nhiều rồi thì gọi xe, hoặc gọi tài xế lái thuê.” Giọng điệu của Tô Yên không tốt, cô biết Tô Đình Nghiêm đến để thuyết khách.
“Người khác lái xe làm sao khiến lòng cha dễ chịu như con gái cha lái chứ.” Tô Đình Nghiêm mặc kệ Tô Yên có đồng ý hay không, trực tiếp kéo cửa xe ra ngồi vào.
Tô Yên bất lực: “Đồng chí Tô, da mặt của cha ngày càng dày rồi đấy.”
Tô Đình Nghiêm bật cười vài tiếng: “Chiêu này là học từ con đấy.”
Tô Yên kéo cửa ra ngồi vào, đưa Tô Đình Nghiêm về nhà.
Trên đường đi, Tô Đình Nghiêm không lên tiếng, quan sát sắc mặt của Tô Yên, lúc sắp đến nơi mới hỏi: “Gần đây con rể có đối xử tốt với con không? Mấy đứa nhỏ có nghe lời không?”. Xin hãy đọc truyện tại { TгЦмtгuу eИ.VN }
Tô Yên nhìn về phía trước, tập trung lái xe: “Đều rất tốt, tìm được trường cho Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc rồi, hai đứa nó đều đi học bình thường rồi.”
“Hai đứa nhỏ đó rất thông minh, sau này hai đứa con cứ chờ hưởng phúc đi, bé ba bé tư có gương mặt phúc hậu, rất tốt.” Tô Đình Nghiêm cười nói: “Năm đó thật là may, hai đứa nhỏ vẫn sống rất tốt, Tiểu Yên, cha cũng cảm ơn con đã có thể tha thứ cho cha.”
Tô Yên nghe thấy Tô Đình Nghiêm nói chuyện về mấy đứa nhỏ, biết ngay ý đồ của ông ta.
Cô có thể tha thứ cho người cha bỏ rơi con mình như Tô Đình Nghiêm, vậy tại sao lại không thể tha thứ cho Tần Nhã Hân?
“Đồng chí Tần, con phát hiện đầu của cha đúng là đã thông minh hơn không ít, nếu lúc Tần Phương Linh ở đây, cha có thể thông minh bằng một nửa như bây giờ thì đã không đến mức bị bà ta lừa gạt nhiều năm như vậy rồi.”
“Đúng vậy.” Tô Đình Nghiêm sờ đầu, cười cười, cảm thán: “Có lẽ là do lớn tuổi rồi, có cái nhìn sáng suốt hơn.”
Xe đã đến trước cửa nhà họ Tô, Tô Yên dừng xe, quay đầu nhìn Tô Đình Nghiêm: “Hai chuyện này trông có vẻ giống nhau, nhưng tính chất không giống nhau, nếu Tần Nhã Hân ra ngoài, nhất định sẽ không chịu thôi, con cũng không rộng lượng được như vậy, dung túng cho kẻ phạm tội, nếu không sau này lỡ xảy ra chuyện gì, con sẽ hối hận không kịp.”
“Cha hiểu.” Tô Đình Nghiêm gật gật đầu: “Động vật còn biết bảo vệ con mình, huống chi là con người. Nhưng mà Tiểu Yên, con nói chuyện với cha ruột của con cũng đừng tổn thương ông ấy quá, ông ấy cũng chỉ là muốn bảo vệ con mình thôi, chuyện này giống như con bảo vệ Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc vậy.”
Tô Yên nhìn chằm chằm Tô Đình Nghiêm: “Con phát hiện hôm nay cha rất biết nói chuyện đấy nhé.”
Đều cùng là xin tha thứ, nhưng trình độ nói chuyện khác nhau, hiệu quả cũng khác nhau.
Tần Chấn Lâm nói chuyện khiến người khác tức giận, nhưng những lời của Tô Đình Nghiêm lại khiến người khác dễ chịu hơn nhiều.
“Hi hi.” Tô Đình Nghiêm gãi đầu cười: “Con đừng quên cha con từng là người làm rung chuyển trời đất trong giới kinh doanh, khả năng mồm mép đều chỉ là thứ căn bản.”
Tô Yên phỉ nhổ: “Đúng là có một người như vậy, dù sao có thể khiến mình suýt nữa đã phá sản, phải dựa vào việc gả con gái để lôi kéo đầu tư, đúng là hơi hiếm gặp.”
Tô Đình Nghiêm: “…”
Áo bông nhỏ này thật thoáng khí.
“Cha trở về ngủ đây, con tự mình lái xe về chậm một chút.” Tô Đình Nghiêm mở cửa xuống xe, hậm hực đi vào.
Nhìn thấy dáng vẻ hậm hực của Tô Đình Nghiêm, đột nhiên Tô Yên cảm thấy tâm trạng thật tốt.
Tô Yên quay đầu trở về, cô định đi đến biệt thự Nam Sơn thăm Lục Cận Phong một chút.
Xe dừng lại ở ngã tư có đèn giao thông, lúc Tô Yên đang chuẩn bị đạp ga, đột nhiên có một người lủi ra.
Tô Yên phanh gấp theo bản năng, chiếc xe dừng lại, người vừa lủi ra nghĩ lại mà thấy sợ, sắc mặt của người đó vội vàng, có vẻ là có việc gấp, không nhìn Tô Yên mà nói một câu xin lỗi: “Thật ngại quá.”
Tô Yên bình tĩnh lại, nhìn rõ người vừa chạy ra, kinh ngạc kêu lên: “Tiểu Kiệt.”