Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (FULL - Bản Chuẩn)

Những lời tiếp theo, Tô Yên đơn giản chỉ là nói mò.

Cô nào có thể có cách, cô chỉ muốn lừa Tô Đình Nghiêm ra ngoài, xem màn kịch hay.

Kể từ lần trước Tô Yên không chịu trở lại nhà ăn tối, lại không liên lạc gì với nhà họ Tô, cũng ngạc nhiên là mẹ con Tần Phương Linh cũng không tìm đến mình gây chuyện.

Tô Đình Nghiêm sứt đầu mẻ trán, nghe được Tô Yên có cách, không biết là thật hay là giả, đã nhanh chóng đồng ý: “Được, cha qua tìm con, con vẫn chưa tan làm đúng chứ.”

Cha?

Từ này thực sự rất mỉa mai.

Trở mặt cũng nhanh quá đấy.

“Không cần, tôi đưa địa chỉ cho ông, ông trực tiếp qua đó là được.”

Tô Yên cúp máy rồi tự bắt taxi đến chỗ ăn, chính là nhà hàng Biệt viện Tiểu Trù mà lần trước Lục Cận Phong đưa cô đến.

Tô Yên không phải hội viên, không có tư cách vào, chỉ đành nhờ đến An Hinh.

Lúc Tô Yên đến nơi, An Hinh đã đợi sẵn ở cửa: “Tô Yên, ở đây, cậu đến rồi, mình vừa thấy mẹ kế cậu đi vào.”

“Không vội, còn một vị khách quan trọng chưa đến.” Ánh mắt Tô Yên giễu cợt, cười lạnh nói: “Đêm nay trả cho Tần Phương Linh chút tiền lời.”

An Hinh nghe được phấn khích: “Tô Yên, cậu định làm gì? Phòng bao đã đặt xong rồi, là phòng Thủy Tiên.”

Đúng lúc này, một chiếc xe quen thuộc chạy tới.

Tô Yên cười, trong lòng tràn đầy tính toán: “Sân khấu dựng xong rồi.”

Tô Yên kéo An Hinh đi trốn trước, đợi xe đến mới bước ra.

An Hinh nhìn chằm chằm chiếc xe, vừa thoáng nhìn thấy người ngồi bên trong, càng thêm hoang mang: “Đó không phải là Chu Hoàng Long sao? Tô Yên, cuối cùng cậu đang diễn vở gì vậy?”

Tô Yên vỗ vai An Hinh nói: “Không phải vào là biết rồi sao.”

Có An Hinh ở đây, Tô Yên đi vào rất thuận lợi.

Tô Yên đặc biệt để An Hinh đi trước, sau đó đặt một phòng bao bên cạnh phòng bao của Tần Phương Linh.

Hai người vào phòng Thủy Tiên, Tô Yên hé cửa ra, tận mắt thấy Chu Hoàng Long đi vào phòng Hải Đường bên cạnh.

An Hinh kinh ngạc nói: “Tô Yên, không phải mẹ kế cậu đang ở phòng bên sao? Chu Hoàng Long đến tìm Tần Phương Linh làm gì? Một người là chủ tịch tập đoàn Chu thị, một người là bà Tô, hai người này sao có thể có quan hệ gì được chứ, lẽ nào là…”

An Hinh không ngốc, đoán ra được: “Lẽ nào hai người này qua lại với nhau?”

Tô Yên liếm môi cười: “Hai người này lén lút qua lại nhiều năm rồi.”

Cụ thể bắt đầu từ khi nào Tô Yên cũng không biết, lúc trước cô làm gia sư hoặc làm việc bán thời gian đụng phải vài lần, sau đó lập tức cảm thấy có vấn đề.

“Tần Phương Linh cắm sừng cha cậu.” An Hinh đặc biệt hào hứng: “Còn đợi gì nữa, nói chuyện này cho cha cậu, Tần Phương Linh đó chắc chắn bị quét ra khỏi nhà, nắm được cái thóp lớn như vậy, sao cậu không biết lợi dụng gì vậy.”

Tô Yên không phải không muốn vạch trần chuyện của Tần Phương Linh, nhưng Tần Phương Linh hành động quá bí mật, đối phương còn là Chu Hoàng Long, nếu như không bắt tận giường, Tô Đình Nghiêm chắc chắn cũng sẽ không tin, huống chi càng không dám tìm đối phương gây chuyện.

Đến lúc đó Tần Phương Linh thổi chút gió bên gối, kẻ xui xẻo lại là cô.

Lúc trước Tần Phương Linh đắc tội với nhà họ Phó, Tô Đình Nghiêm còn chằng làm gì Tần Phương Linh, có thể thấy được địa vị của người phụ nữ này trong lòng Tô Đình Nghiêm ra sao.

“Không có bằng chứng xác thực, vô dụng thôi, Hinh Hinh, cậu đợi cha mình trong phòng bao trước, tớ sẽ tìm cơ hội vào phòng kế bên.”

“Cậu sang phòng kế bên làm gì, vậy chẳng phải là rút dây động rừng sao?” An Hinh kéo Tô Yên đến phía trước, thần thần bí bí nói: “Phòng bao này có một cái lỗ, không chỉ nghe được phòng bên mà còn có thể thấy được.”

“Thật sao?” Tô Yên vô cùng kinh ngạc: “Sao lúc trước mình không biết nhỉ?”

Tô Yên đã theo An Hinh đến đây vài lần, lúc trước Sở Hướng Nam cũng từng dẫn đến, thật sự không biết chuyện này.

An Hinh nói: “Phòng nào cũng có, nhưng biết được cũng chỉ có mấy người, mình cũng là biết được từ tên nhóc An Minh kia, về phần sao anh ta biết thì mình cũng chịu.”

Không quản gì nữa, Tô Yên ôm lấy An Hinh rồi thơm một cái, phấn khích nói: “Hinh Hinh, cậu thật sự là ngôi sao may mắn của mình.”

An Hinh đắc ý nói: “Tất nhiên.”

An Hinh gỡ bức tranh phong cảnh treo trên tường xuống, trên tường có một cái lỗ, không quá lớn, chỉ cỡ con mắt.

“Mình xem thử.” Tô Yên nóng lòng muốn nhìn từ qua lỗ, còn tưởng mình có thể nhìn thấy mấy cảnh người lớn, nhưng thật không ngờ lại nghe thấy lời khiến cô kinh ngạc.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!