Tần Phương Linh làm sao ngờ Hạ Vũ Mặc vẫn có thể bình an vô sự mà sống sót chứ.
Bây giờ bà ta có muốn thà chết không thừa nhận cũng không được nữa.
Nhìn thấy Tần Phương Linh, sự căm hận dưới đáy lòng Tô Yên cũng bị kích thích đến bộc phát ra, lúc nãy Hạ Vũ Mặc suýt nữa đã bị bà ta hại chết rồi.
“Tần Phương Linh, bà đúng thật không phải là con người.” Tô Yên tức tối, đạp thẳng một cú qua.
Cô đã rất lâu rồi không động tay động chân, lần ra tay trước đó là lúc đánh Lý Văn.
Một cú đá vẫn chưa hả giận, Tô Yên lại liên tục đá mấy cú.
“Ôi, a, con khốn này, mày dám đánh tao.” Tần Phương Linh hét lên: “Đồ ranh con như mày đúng là độc ác tàn nhẫn y như cha mày vậy, đồ vô ơn.”
Hạ Vũ Mặc chống nạnh hừ nói: “Người phụ nữ xấu xa, đáng đánh.”
Không ai ngăn Tô Yên, để mặc cho cô phát tiết.
Sau khi Tô Yên phát tiết xong, Hạ Phi cũng bổ sung thêm một cú: “Dám bắt nạt em tôi, đúng là muốn chết.”
Hạ Phi đánh xong, Hạ Vũ Mặc cũng chạy lên đập một cái lên đầu Tần Phương Linh, sau đó lại đứng về bên cạnh Tô Yên: “Mụ phù thuỷ.”
Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi đứng ở hai bên của Tô Yên, đứa nhỏ thì tỏ ra tức giận phì phò, đứa lớn cũng bày ra dáng vẻ không thể chọc vào.
Lục Cận Phong nhìn tổ hợp ba người, đôi con ngươi lạnh lùng bỗng chốc trở nên dịu dàng.
Anh dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng vào nhiều năm sau, nếu anh và Tô Yên cũng có con, mấy đứa nhỏ cũng sẽ đứng ở hai bên người Tô Yên như vậy.
Những đứa nhỏ sẽ thay Tô Yên bảo vệ gia đình, ba mẹ con cùng đối phó với người ngoài, đó là một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ…
Ba mẹ con…
Tim Lục Cận Phong đột nhiên lộp bộp một cái, từ góc độ của anh mà nhìn, ba người họ cũng thật giống ba mẹ con.
Tần Phương Linh muốn đánh trả, nhưng nhìn thấy có nhiều người trên du thuyền như vậy, bà ta cũng chẳng dám phản kháng.
Trước khi Tần Phương Linh lên du thuyền, Lục Cận Phong đã đeo mặt nạ lên, Hạ Vũ và Hạ Huy cũng đeo lên, bà ta vốn dĩ không nhận ra ai cả.
Vạn Nhất đứng ra nói: “Tần Phương Linh, bà dám bắt cóc Tiểu Vũ, lại còn ném cậu bé xuống biển, có ý đồ hãm hại người khác, chỉ dựa vào hai tội danh này cũng đã đủ để bà ngồi tù hơn hai mươi năm rồi.”
Vừa nghe thấy ngồi tù, Tần Phương Linh lập tức hoảng loạn, vội vàng cầu cứu: “Đừng, đừng đưa tôi đến cục cảnh sát, tôi không muốn bắt cóc đứa nhỏ này, tất cả đều là hiểu lầm. Tô Yên, dì tưởng rằng đứa nhỏ này và con lạc nhau, lo lắng nó sẽ bị những kẻ buôn người bắt đi,nên mới ôm nó lên du thuyền, định tối nay đưa nó về chỗ con.”
Đúng thật là khéo miệng, rất biết ăn nói.
“Đưa về chỗ tôi? Tôi mà đến trễ một chút thì Tiểu Vũ đã mất mạng rồi.”
“Thật là oan cho dì quá, dì làm sao biết đứa nhỏ này ham chơi đến rớt xuống nước chứ, lúc nãy dì sợ nên mới không dám nói thật, chứ dì hoàn toàn không hề có ý định hãm hại nó.” Tần Phương Linh khóc lóc om sòm, câu nào cũng bảo mình bị oan, là hiểu lầm.
Tô Yên đã lĩnh giáo qua kỹ năng diễn xuất của Tần Phương Linh từ lâu rồi.
Ở đây không một ai tin những lời nhảm nhí của Tần Phương Linh cả.
Lúc này Hạ Vũ Mặc đột nhiên nói: “Chị, lúc nãy còn có một người phụ nữ xấu xa khác, cô ta là con gái của mụ phù thuỷ này.”
Hạ Vũ Mặc không nhìn thấy mặt của Tô Vân, nhưng cậu bé có thể đoán ra được đó là ai từ trong cuộc nói chuyện lúc nãy của hai người họ.
Tô Yên vừa nghe thấy có Tô Vân, sắc mặt cô càng rét lạnh hơn.
Tần Phương Linh vội vàng giải thích: “Không, Tiểu Vân không có ở đây, chỉ có một mình tôi thôi, không tin các người lên du thuyền mà xem, lúc nãy chỉ có một mình tôi mà thôi.”
Đúng là trong du thuyền không có ai, lúc nãy bọn họ đã nhìn qua rồi, nhưng lời của Tiểu Vũ hiển nhiên là đáng tin hơn lời của Tần Phương Linh.
Tô Yên nhìn Lục Cận Phong một cái: “Tô Vân biết bơi, bây giờ đến bến tàu, nói không chừng có thể chặn được đấy.”
Lục Cận Phong lập tức căn dặn Hạ Huy: “Cậu dẫn theo hai ngươi đến bến tàu.”
“Vâng, thưa đại ca.” Hạ Huy dẫn theo hai người ngồi chiếc du thuyền khác chạy về phía bến tàu.
Thấy vậy, Tần Phương Linh mới hoàn toàn hoảng loạn.
“Tô Yên, con tha cho chúng ta đi, chúng ta cũng là mỡ lợn làm mờ mắt thôi, thật đó, dì thật sự không muốn làm hại đứa nhỏ, con tha cho chúng ta đi, sau này chúng ta sẽ không làm phiền con nữa, dì dập đầu với con.” Tần Phương Linh nói rồi dập đầu với Tô Yên.
Trong lòng Tô Yên ít nhiều gì cũng có chút lung lay, nhưng cô không tin nổi tính tình của Tần Phương Linh và Tô Vân, cũng không định bỏ qua.
Cứ nghĩ đến cảm giác hoảng sợ của Hạ Vũ Mặc khi trôi nổi trên mặt biển, cô lại hận không thể ném luôn Tần Phương Linh xuống biển.
Tô Yên nghĩ như thế nào thì làm như vậy.
“Hạ Vũ, ném bà ta xuống, để bà ta nếm thử mùi vị bị nước biển ngập qua người là thế nào.” Tô Yên lại bổ sung thêm: “Đừng để bà ta chết.”
“Vâng.” Hạ Vũ lập tức gọi người: “Lấy một cái lưới đến, cho bà ta vào trong rồi ném xuống biển.”
“Không, không.” Tần Phương Linh hoảng loạn giãy giụa: “Tô Yên, dì thật sự biết sau rồi, nghe nói vùng biển này có cá mập, dì sẽ mất mạng đó.”
“Hả? Có cá mập à?” Tô Yên cong cong môi: “Vậy thì càng tốt, ném xuống.”
Lục Cận Phong hiểu tính tình của Tô Yên, dùng cách làm của người đó để trị lại họ chính là tính cách của cô.
Hạ Vũ Mặc cũng khẽ nói: “Dạy dỗ người xấu, ném xuống.”
Tần Phương Linh bị bỏ vào trong cái lưới, hoảng sợ nắm lấy lưới, vội nói: “Tô Yên, con tha cho dì đi, dì biết tung tích con của con, thật đấy, viện trưởng của trại mồ côi đó đã gạt con, con của con vốn dĩ không hề được người khác nhận nuôi…”
“Ném xuống.” Vạn Nhất thúc giục Hạ Vũ mau ra tay.
Lục Cận Phong đang ở đây, gì mà con của Tô Yên chứ, đây không phải là khiến người khác cảm thấy ngột ngạt hơn sao.
Tô Yên cũng không tin lời của Tần Phương Linh, cô đã bị bà ta lừa rất nhiều lần rồi, cô không tin bà ta thật sự biết.
Tần Phương Linh bị ném vào biển ùm một tiếng, bà ta giãy giụa dưới nước, nhìn thấy thời gian đã đủ rồi, lại kéo bà ta lên một chút, sau đó lại thả xuống.
Cứ như vậy, Tần Phương Linh nhiều lần bị bỏ xuống biển, uống cả một bụng nước biển, không ngừng giãy giụa giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Lúc này, trên mặt biển thật sự có cá mập bơi qua, Tần Phương Linh bị doạ đến hoảng sợ kêu lên: “Mau kéo tôi lên, Tô Yên, đây không phải là đùa đâu, mau lên.”
Cá mập ngày càng đến gần, Tần Phương Linh liên tục kêu hét dưới nước, đường nét gương mặt đã trở nên méo mó vì hoảng sợ, cuối cùng khi được vớt lên, bà ta đã bị doạ đến ngất xỉu rồi.
Tô Yên không hề cảm thấy đồng tình với Tần Phương Linh, nhân từ với hai mẹ con tính nết không chịu thay đổi này chính là tàn nhẫn với bản thân mình.
Cô không phải Thánh Mẫu, cô không tha thứ nổi.
Lục Cận Phong ra lệnh trở về bến tàu, lúc này, Tô Vân không dễ gì mới trèo lên bờ được đã bị Hạ Phi bắt được, cùng đưa trở về.
“Cho người thông báo với nhà họ Sở và nhà họ Chu, bảo họ đến biệt thự Nam Sơn nhận người.”
Một câu này của Lục Cận Phong khiến Tô Vân và Tần Phương Linh ngồi bệch xuống đất, lần này thật sự xong rồi.
Sở Hướng Nam nhận được tin do người của Lục Cận Phong phái đến, nổi cơn thịnh nộ: “Con nhỏ phá hoại này, thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều.”
Sau khi Chu Hoàng Long nhận được tin, sắc mặt của ông ta cũng chẳng tốt hơn Sở Hướng Nam bao nhiêu.
Một người là tình nhân của ông ta, một người là con gái riêng của ông ta, muốn phủi sạch quan hệ là chuyện không thể nào, càng đừng nói đến chuyện nhà họ Lục đã cho người đến thông báo rồi, ông ta chỉ đành đi một chuyến vậy.
Biệt thự Nam Sơn.
Cả người Tô Vân và Tần Phương Linh đều ướt đẫm ngồi dưới đất, hai người lạnh đến ôm lấy nhau để sưởi ấm.
Đây là chỗ của Lục Cận Phong, Hạ Vũ và Hạ Phi cũng không cần đeo mặt nạ để che lại nữa, sau khi thay quần áo, hai người kia cũng chẳng nhận ra họ.
Lục Cận Phong thay bộ đồ sạch sẽ, ngồi trên xe lăn, uống trà, đợi người của nhà họ Sở và nhà họ Chu đến.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc ở trên lầu, Tô Yên không cho hai cậu bé xuống.
Đợi khoảng nửa tiếng, Sở Hướng Nam và Chu Hoàng Long tới cùng một lúc.
Nhìn thấy hai người đến, Tần Phương Linh và Tô Vân giống như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, một người nhào về phía Sở Hướng Nam, một người nhào về phía Chu Hoàng Long.
“Hướng Nam, bụng em đau quá, em rất sợ, anh nhất định phải đưa em về.”
Tần Phương Linh kéo Chu Hoàng Long, khóc đến vô cùng tội nghiệp: “Hoàng Long, cứu em với, em không muốn ngồi tù đâu.”