Vạn Nhất xém chút cười văng nước miếng: “Nhóc hứ như vậy là có ý gì chứ.”
Anh ta lại hỏi Hạ Vũ và Hạ Huy: “Bây giờ mấy đứa trẻ đều cá tính vậy sao?”
Lục Cận Phong và ông Tiết đi từ trên lầu xuống, không thấy Hạ Phi, ông Tiết lập tức lo lắng, hỏi Vạn Nhất: “Hạ Phi đâu rồi?”
“Đi ra ngoài rồi, tên nhóc đó, người nhỏ nhưng miệng không hề nhỏ, trông thì dễ thương nhưng nói chuyện không dễ thương chút nào.” Vạn Nhất bày tỏ ý kiến,
Ông Tiết hỏi: “Có phải cậu nói gì nó rồi không?”
Vạn Nhất ngỡ ngàng: “Có đâu, tôi nói là dẫn nó đi tìm cha mẹ.”
“Thôi rồi.” Ông Tiết vỗ nắm đấm: “Cậu đúng là cái gì không nên nói là lựa đúng cái đó nói mà.”
“Sao vậy?” Vạn Nhất nghi hoặc.
Biệt thự Nam Sơn rất rộng lớn, Hạ Phi tự mình đi dạo xung quanh, tìm đến một tảng đá bên hồ nhân tạo rồi ngồi xuống.
Hạ Phi không vui rồi, nó thường xuyên nghe thấy các câu hỏi về cha mẹ từ các đồng bọn trên đảo.
Nhưng từ khi sinh ra, nó chưa từng gặp qua cha mẹ.
Nó lớn lên trong trại mồ côi, viện trưởng lúc nào cũng bắt nạt nó, nên nó chạy trốn ra, gặp được ông Tiết nên ông ấy dẫn nó đến đảo Hoa Mai.
Chưa từng gặp qua cha mẹ, nhưng nó vô cùng ao ước cha mẹ, chỉ là chưa từng thể hiện ra ngoài.
Lúc Lục Cận Phong tìm thấy Hạ Phi, dưới đèn đường vàng, Hạ Phi ôm gối ngồi trên tảng đá, bóng lưng trông vô cùng nhỏ bé.
Không biết tại sao tim Lục Cận Phong đột nhiên siết lại.
Cho dù có dùng giọng điệu của người lớn để gây hấn thì cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
“Không vui sao?” Lục Cận Phong bước đến, ngồi xuống bên cạnh Hạ Phi.
Gương mặt nhỏ của Hạ Phi trông rất tức giận, hai chữ không vui in rõ trên mặt, nó quay người đi.
Lục Cận Phong bị bộ dạng của Hạ Phi chọc cười, anh đưa tay đặt lên vai của Hạ Phi: “Khóc rồi hả?”
“Tôi mới không khóc.” Hạ Phi hít mũi: “Tôi mới không khóc đó, chỉ là trẻ con ba tuổi mới khóc thôi, tôi đã bốn tuổi rưỡi rồi.”
Lục Cận Phong dở khóc dở cười, một người luôn lạnh nhạt như anh, lần đầu tiên kiên nhẫn với một đứa trẻ, cảm thấy đúng là trẻ con là sinh vật đáng yêu nhất.
“Ừm, Hạ Phi là tiểu nam tử hán rồi, không khóc đâu.”
Hạ Phi ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi: “Anh có cha mẹ không?”
Lục Cận Phong nhớ đến lời của ông Tiết, cân nhắc rồi đám: “Có, mỗi người đều có cha mẹ, cho dù là nguyên nhân gì, cha mẹ của em không ở bên cạnh em, nhưng sau này sẽ có một ngày nào đó, bọn họ sẽ đến đón em”.
“Thật sao?” Đôi mắt Hạ Phi phát sáng, rốt cuộc thì vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Lục Cận Phong gật đầu: “Ừm.”
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Hạ Phi, Lục Cận Phong thầm quyết định giúp Hạ Phi tìm cha mẹ ruột.
Vạn Nhất và ông Tiết cũng tìm đến rồi, thấy Lục Cận Phong và Hạ Phi ngồi cạnh nhau, trò chuyện với nhau khá thân thiết, nên cũng không đến làm phiền.
Vạn Nhất nhìn hai bóng lưng lớn nhỏ trước mặt, cảnh tượng này thật ấm áp quá rồi.
Lần ra đảo này, ông Tiết đến mua một số thứ, ở lại vài hôm, Hạ Phi tạm thời được sắp xếp ở lại biệt thự Nam Sơn.
Có trẻ con ở đây, Lục Cận Phong cảm thấy biệt thự Nam Sơn cũng trở nên náo nhiệt hơn đôi chút.
Tô Yên trở về nhà sau khi ăn cơm với đồng nghiệp, một mình ngồi trên ghế sofa, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên tại cô vang lên những lời nói của Thái Thanh Trúc.
Thứ đàn ông không nhịn được nhất là trong bụng bạn gái từng chết người hoặc sinh qua con.
Tô Yên cầm điện thoại, mở khung tin nhắn của Lục Cận Phong, nhưng lại không biết nói gì, gõ ra vài dòng chữ, cuối cùng cũng chỉ là xóa đi.
Đêm nay, Tô Yên mất ngủ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!