“Chỉ là một người bạn bình thường thôi.” Vẻ mặt Tô Yên không thay đổi, mỉm cười: “Được, để tôi nói lại với cô ấy.”
Biệt thự Nam Sơn.
Lục Cận Phong đang tập thể dục trong phòng thể hình, nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn, anh lấy điện thoại lên xem.
Vạn Nhất đứng bên cạnh sau khi nhìn thấy tin nhắn thì bất giác cười, nói với giọng điệu ganh ty: “Là tin nhắn của cô Tô đúng không, chà, lão đại, anh nói anh có thể nào đừng làm tổn thương anh em vậy không, hãy nghĩ đến cảm nhận của những con chó độc thân chúng em chứ.”
“Không phục thì mau tự tìm một người đi.” Khóe miệng Lục Cận Phong khẽ nhếch lên.
Tìm phụ nữ thì dễ, nhưng tìm một người mà mình động lòng thì thật sự quá khó rồi.
Trên thế giới này, có bao nhiêu người suốt cả đời cũng không tìm được tình yêu đích thực
chứ.
“Sao dễ vậy được chứ” Vạn Nhất ngồi trên mặt đất, thở dài một hơi, uống ngụm nước, nói: “À đúng rồi lão đại, Ám Dạ năm nay vừa tuyển một nhóm người mới, nghe nói là do ông Tiết đích thân huấn luyện? Không phải ông ấy hết làm rồi à, sao anh lại mời được ông ấy vậy?”
“Sức hấp dẫn của nhân cách.”
Trong tay Lục Cận Phong cầm một chiếc phi tiêu, dứt câu, phi tiêu trong tay được ném ra bên ngoài, sắc bén như dao, xuyên qua cơn gió, cằm ngay giữa bàn phóng phi tiêu.
“Lão đại, anh không thể trượt tay một lần sao? Em…”
Vạn Nhất vừa chưa dứt lời, lại là một chiếc phi tiêu phóng ra, trúng ngay vòng số tám.
Vạn Nhất kinh ngạc: “Trượt tay thật à?”
Không đúng, phi tiêu này không phải là Lục Cận Phong phóng ra.
Vạn Nhất quay đầu lại nhìn, một cậu nhóc tầm bốn năm tuổi đang đứng ngay cửa ra vào, trông đẹp như điêu khắc, tinh tế như búp bê trong tranh.
“Đứa bé ở đầu ra vậy, xinh đẹp quá đi mất.”
Quan trọng hơn, trong tay cậu nhóc đang cầm chiếc phi tiêu.
Chiếc phi tiêu ban nãy chính là do nó phóng ra.
Một đứa nhóc mà lại phóng trúng Vòng tảmư.
Đúng là nghịch trời rồi.
Lục Cận Phong cũng nhìn chằm chằm cậu trai trước mắt, tia sáng dị thường vụt qua dưới đáy mắt.
Đứa trẻ này có đôi mắt phượng như anh.
“Em là ai?”
Đây là biệt thự Nam Sơn.
Sao lại có đứa nhóc chạy vào đây được?
Cậu nhóc không hề sợ Lục Cận Phong, nó bước về trước vài bước, ngẩng đầu nhìn Lục Cận Phong: “Tôi là Hạ Phi, ông Tiết nói là anh rất lợi hại, sau này tôi sẽ vượt qua anh, lợi hại hơn anh.”
“Chà, một đứa nhóc mà mạnh miệng vậy, cai sữa chưa đó?” Vạn Nhất bật cười, chọc ghẹo Hạ Phi.
Hạ Phi đưa mắt nhìn sang, lòng ngực Vạn Nhất bỗng nghẹn lại, sao ánh mắt đó lại có hình bóng của lão đại, nhỏ tuổi như vậy mà ánh mắt lại sắc bén như vậy.
“Tên tôi không phải là đứa nhóc, tên tôi là Hạ Phi.” Hạ Phi rất nghiêm túc, trên mặt ghi rõ ba chữ tôi giận rồi.
Vừa cưng vừa dữ.
Lục Cận Phong hỏi: “Ông Tiết dẫn em tới sao?”
“Hạ Phi, con lại chạy lung tung rồi, sao con lại chạy đến phòng tập thể hình chứ, coi chừng ông đánh mông con đấy”
Một ông lão tóc bạc bước vào, giả vờ đánh vào mông hai cái, rồi ha ha cười nói với Lục Cận Phong: “Đứa nhóc này, có máu phản bẩm sinh rồi, khó dạy bảo.”
Trên miệng nói như vậy, nhưng giọng điệu lại tràn ngập sự cưng chiều và yêu thương.
Vài cái đánh vào mông đó e là chỉ để phủi bụi trên áo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!