“Anh cũng không tôi, phục vụ tôi cho tốt. Tâm trạng tui mà vui vẻ, nói không chừng tôi sẽ làm việc cho anh.”
Lưu Xương Hòa đã sống hơn nửa đời người, vậy mà lại bị người phụ nữ này trêu ghẹo, tức đến mức mặt cũng xanh mét lên.
“Một người phụ nữ như cô, làm sao có thể không biết xấu hổ, không biết điếm dừng như vậy.”
Vạn Nhất gặt gật đầu, phụ họa thêm: “Đủng vậy, tôi tán đồng với anh, người phụ nữ nãy rõ ràng là không có lòng tự trọng, một người đàn õng già như vậy mà cũng ra tay được, cũng không sợ lã minh bị nôn mất.”
Lưu Xương Hòa:
Điều này đang làm tốn thương anh ta rồi.
“Câm miệng.” Lâu Doanh lạnh lũng nhìn Vạn Nhất: “Nếu như không có anh lãm cản đường, thì cũng đã không đến nồi bị nhốt ở đây.”
Vạn Nhất lấm bấm: “Ai bảo cô quay lại, cô cũng không biết tự mình chạy nữa.”
“Bà đây mà chạy rồi thì không phải trở thành kẻ vô tình vô nghĩa sao, như thế thì làm sao có thế ờ lăn lộn trẽn giang hồ được nữa?”
Lảu Doanh không nói nhảm vởi Vạn Nhất nữa, cô nhìn Lưu Xương Hòa ở dưới lồng sât: “Có thả hay không thì mau lẹ đi.”
Lưu Xương Hòa rất muốn thả người đi, nhưng điếm mấu chốt là khó khăn lắm mới bắt được, Lâu Doanh lại không dế khống chế, nếu thả đi rồi cô lại không chịu làm việc cho thì không phải là đã bận rộn vô ích rồi sao?
Lưu Xương Hòa nhớ rằng trước đỏ Lảu Doanh đã từ bó cơ hội chạy trốn vi Vạn Nhất, vì vậy anh ta cười và nói: “Thá cò đu
cũng được. Tôi sẽ cho cô ba ngày. Nếu cô không làm việc đó, tôi sẽ giết anh ta.”
“Thật sao?” Hai mảt Lâu Doanh sáng lên: “Vậy thì mau thả tôi ra đi, còn người đàn ông này, anh muốn làm gì thì làm.”
Vạn Nhất vội vàng nói: “Lâu Doanh, không phái ban nãy cô nói muốn là phái biết tình biết nghĩa sao, tại sao trong nháy mât lại thay đối suy nghĩ rồi? Người bọn họ muốn bât là cô, tôi đã bị cô liên lụy. Nếu cỏ rời đi như thế này, lương tâm cúa cô không đau sao?”
“Lương tâm của tôi đã bị chó ăn rồi.” Lâu Doanh nói: “Lưu Xương Hòa, anh còn fê mề cái gì vậy? Mau mở lồng sât ra đi.”
Lưu Xương Hòa đã hoàn toàn bị sững sờ.
“Hai người không phái lả một đôi sao?”
Lâu Doanh và Vạn Nhất đồng thanh nói: “Ai là một đôi với cô/ anh ta!”
Lâu Doanh nói: “Mát của bà đây không có bị mù mà đi thích anh ta.”
“Đầu cúa tôi cũng không bị kẹp vào cứa, thích cỏ ta à? Làm sao có thế được chứ.”
Cả hai đều rất độc mồm, không ai chịu nhường ai.
Lưu Xương Hòa đã quay cuồn rồi: ‘Tôi không quan tâm các người có phải là một đôi hay không, Lâu Doanh, tôi sẽ cho cô một ngày đế suy nghĩ, nếu như cô không đồng ý, vậy thì tôi sẽ
tiễn hai người cùng nhau đến Tây Thiên.”
Vạn Nhất chế nhạo: ‘lưu Xương Hòa, quan tài của anh đã chuấn bị xong chưa?”
Lưu Xương Hòa thẹn quá hóa giận, chê’ nhạo: “Anh Vạn, tôi biết anh quả thật lè người của Ám Dạ, nhưng có ai biết anh đang ờ trong tay của tôi? Đến lúc đó chết không có bằng chứng. Cho dù là đại ca Lục của Ám Dạ đến, thù cũng có thể làm gì được tôi?”
Vạn Nhất hiếu ra: “Xem ra anh đã hạ quyết tâm sẽ đối đầu với Ám Dạ rồi, thật là có tương lai.”
“Tôi còn tưởng rằng Ám Dạ mấy anh lợi hại đến mức độ nào chứ, nhìn xem, người ta cũng đâu thèm mua.” Lâu Doanh ngồi xuống tựa vào lồng sát.
“Sau một ngày, tôi sẽ quay trờ lại.” Lưu Xương Hòa nói: “Đây là thành phố ngầm, hai người đừng nghĩtới việc có thể rời đi, bất cả ai vào đây cũng không thể nào tự mình rời đi được.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!