“Hả? Thì ra Vạn Nhất chính là tên nhà giàu mới nổi đó sao?” Tô Yên vô cùng bất ngờ: “Tại sao cậu ta lại làm vậy? Không phải cậu ta vần luôn sợ Lâu Doanh, không phải nên hận không thể đế nó đi nhanh hơn sao?”
Nếu chỉ là vì muốn Lâu Doanh không vui, cách này cũng chắng mang lại lợi ích gì cho mình cả.
Tô Yên nhớ, lúc đó Lâu Doanh định sẽ không bao giờ quay về nữa, Vạn Nhất đến biệt thự Nam Sơn, cô thuận miệng nói một câu là Lâu Doanh muốn đi, Vạn Nhất lập tức vội vàng rời đi, không ngờ lại là đi cản chân Lâu Doanh lại.
Lục Cận Phong nhìn hai người vừa lên máy bay đã đấu võ mồm kia, tỏ vẻ chờ xem kịch hay: “Hai người này đều không hề ngốc, chỉ là… vẫn chưa được mở mang về phương diện đó.”
Tô Yên bỗng chốc hiếu ra: “Châng lẽ Vạn Nhất…?”
Cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thực ra cô thật sự cảm thấy vui vẻ nếu chuyện này xảy ra.
Tô Yên tò mò hỏi một câu: “Lục Cận Phong, anh nói thử xem, nếu như có người cướp đi nụ hôn đầu của Lâu Doanh, cô ấy sẽ làm gì người đó?”
“Ngũ mã phanh thảy.” Lục Cận Phong không cần suy nghĩ, anh trực tiếp nói ra đáp án.
Đúng vậy, với tính cách của Lâu Doanh, đúng là sẽ ngũ mã phanh thây đối phương.
Hơn nữa đó còn là người cô ta luôn ghét, Vạn Nhất.
Nhưng không ngờ, Lảu Doanh không hề gây phiền phức cho Vạn Nhất, hai người này cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, thật kỳ lạ.
Tô Yên nhìn Vạn Nhất đang ờ trên máy bay, nói: “Em thấy anh ta sống vẩn rất tốt.”
“Em đang nói Vạn Nhất?” Lục Cận Phong cũng rất bất ngờ.
Anh và Vạn Nhất làm anh em nhiều năm như thế, anh rất hiếu Vạn Nhất, anh ta hoàn toàn không có cảm giác gì với phụ nữ, thậm chí là trốn như trốn rắn rết, không thì nhóm anh em Ám Dạ cũng sẽ không nói Vạn Nhất thích đàn ỏng.
Tỏ Yên gật đầu: “Lên máy bay trước, chuyện của hai người họ, chúng ta không quan tâm, xem náo nhiệt là được.”
Lần này đến nước M, Lục Cận Phong không dẫn Hạ Phi theo, chỉ dẫn theo Hạ Vũ Hạ Huy, tối qua Vệ Hải Vệ Long đã đến nước M trước rồi.
Lần này qua đó, lộ trình phải đi năm sáu tiếng.
“Yên Yên, ăn chút hoa quá đi.” Lục Cận Phong đã chuấn bị salad hoa quả cho Tô Yên, rất là chu đáo.
Lâu Doanh muốn ăn một chút: “Anh rể, chỉ có một phần à, kiểu chiều chuộng này của anh cũng hơi quá rồi đấy.”
Vừa dứt lời, Vạn Nhất lấy một bình sữa bò đặt trước mặt cỏ ta: “Uổng sữa.”
Mọi người:
Sao lời này nghe lại khiến người khác hiếu lầm như vậy.
Lâu Doanh liếc Vạn Nhất một cái: “Anh mới uống sữa.”
Lâu Doanh cũng không phải trẻ con ba tuối, còn chưa dứt sữa.
“Không uống thì thôi, tôi uống.” Vạn Nhất tự uống sữa, anh ta ngồi ở chồ ngồi phía sau, thoải mái thường thức trời xanh mây trắng ngoài cửa số.
Hai tay bó bột, Vạn Nhất đặt sữa bò trên bàn, thỉnh thoảng uống một hớp.
Lâu Doanh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ta nói thầm: “Ngoài mây trắng cũng chỉ có mây trâng, có cái gì đáng xem.”
Vạn Nhất nói: “Đối với người không có tế bào thưởng thức và tế bào nghệ thuật mà nói, chác chán là không có gì đáng xem
rồi.”
Lâu Doanh giơ tay lên, làm một động tác giả: “Có tin tôi một đấm đập chết anh không.”
Biếu cảm thiếu bị đánh này.
“Hạ Huy, bảo vệ tôi.” Vạn Nhất kéo Hạ Huy chân bên người mình.
Hạ Huy lộ ra một nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc với Lảu Doanh: “Cô Lâu, xin cô giơ cao đánh khẽ, đừng làm bị thương người khác.”
“Không chút thú vị.” Lâu Doanh thu tay.
Tô Yên và Lục Cận Phong ở bên cạnh giống như không nhìn thấy mấy người này cãi cọ, vẫn đang điên cuồng thê’ hiện tình cảm.
“Chồng, anh ăn đi.” Tô Yên đút một miếng hoa quả vào miệng Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong ăn rồi lại đút cho Tô Yên một miếng: “Vợ, em ăn đi.”
Ba người kia:”…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!