Cũng có người chú ý đến chiếc vòng trên tay Tô Yên.
“Người đẹp Tỏ, cái vòng tay này của cậu thật là đẹp, rất đáng giá nhỉ.”
Thật ra mọi người cũng không nhìn ra được giá trị chính xác cúa chiếc vòng tay, chỉ là cảm thấy chắc chắn Tô Yên sẽ không mua nổi thứ tốt, hỏi giá cả cũng là cố ý làm nhục Tô Yên, khiến Tô Yên cám thấy khó chịu.
Tô Yên sờ sờ cái vòng trên tay: “Các cậu nói cái này ư? Chồng tôi đưa, anh ấy nói không đáng giá bao nhiêu tiền, bất cứ thứ gì trên đời này cũng không quý bằng tôi.”
Thật sự đừng trách Tô Yên, cô cũng không nói láo.
Đúng là lúc Lục Cận Phong đưa cho cô đã nói như vậy.
Đối với Lục Cận Phong mà nói, cái vòng tay với mức giá hơn sáu trăm vạn này thật sự không đáng giá tiền, Tô Yên mới là vô giá.
Vừa nghe thấy là chồng Tô Yên tặng, lại không đáng bao nhiêu tiền, mọi người lập tức hiểu thành thật sự không đáng tiền, chính là hàng vỉa hè.
Nhưng mà tiêu phí không đáng tiền trong nhận thức của Lục Cận Phong với không đáng tiền trong mắt bọn họ, hoàn toàn không phải cùng một khái niệm.
Lý Hinh Nhi mở miệng: “Tô Yên, đàn ông bây giờ ấy, rất biết nói lời đường mật, đừng để cho người ta lấy hàng vỉa hè ra lừa.
Tuy rằng nói tình nghĩa là vỏ giá, không quan tâm đồ đát rẻ thế nào, có thể cậu biết rõ những lời nào là thật lòng, những lời nào là lừa dối, mặc dù nói người đàn ông tiêu tiền vì cậu không chắc là người yêu cậu, nhưng người đàn ông không muốn tiêu tiền vì cậu thì nhất định là không yêu cậu rồi.”
Mọi người đều cảm thấy Tô Yên thật ngốc, bị chồng mình lấy cái hàng vỉa hè ra lừa mà cũng vui vẻ đến mức như vây.
Tô Yên rất đồng ý mà gật gật đầu: “Cậu nói đúng. Làm phụ nữ ấy, nhất định không thế đế đàn ông dùng lời đường mật lừa, phải cấn thận.”
Đây là Tô Yên đang nhắc nhớ Lý Mạt Nhi, nhưng người khác lại cảm thấy Tô Yên là đồ ngốc, còn không hiếu trong lời này có ý
gì-
Ánh mát mọi người nhìn Tô Yên từ khinh bỉ đến khinh thường,
cuối cùng biến thành đồng tình.
Địch ý của mọi người với Tô Yên cũng ít đi nhiều, thấy cuộc sống của Tô Yên không tốt, còn bị đàn ông lừa bằng lời ngon tiếng ngọt, trong lòng bọn họ cũng thoải mái, lập tức có một loại cảm giác ngồi tít trên cao, một cảm giác ưu việt khi cao hơn Tô Yên.
Có phiến lá xanh là Tô Yên này thì mới có thể làm nền cho những đóa hoa hồng là bọn họ.
Thấy Lý Hinh Nhi còn chưa kịp phản ứng, Tô Yên hỏi: “Cậu và chồng của cậu kết hôn được bao lảu rồi?”
Lý Hinh Nhi cười rồi nói: “Mới vừa kết hôn được một tháng, bọn tôi là kết hôn chớp nhoáng, vừa thấy đã yêu, chồng của tôi là người bản địa, dòng dõi nhà có học, cha mẹ đều là giáo sư ở đại học.”
Kết hôn chớp nhoáng, cũng khó trách.
Tô Yên nghĩ đến lúc trước bản thân cũng bị Lục Cặn Phong lừa.
Lục Cận Phong là giả nghèo, không biết chồng của Lý Hĩnh Nhi là giả vờ hay thật.
Đúng lúc này, điện thoại của Lý Hĩnh Nhi vang lên, mắt nhìn điện thoại, cô ta cười nói: “Chồng mình cũng ở ngay bên cạnh, tôi đây lập tức gọi anh ấy đến làm quen với mọi người một chút. Tô Yên, đợi lát nữa tôi nhất định sẽ cố gáng thay cậu nói chuyện trước mặt chồng tôi, tìm công việc cho chồng cậu.”
Nói xong, Lý Hinh Nhi lập tức đi ra ngoài, vội vã muốn mang chồng mình ra khoe một phen.
Trong lòng đám người đang ngồi đều biết rõ, trên mặt hiện ra ý cười nhưng trong lòng thì lại vừa ghen ghét vừa không được tự nhiên.
Không lâu sau, Lý Hinh Nhi đã dần theo một người đàn ông quay lại.
Dáng vẻ của người đàn ông được coi như là không tệ, mặc vest đi giày da, toát ra phần khí chất của giám đốc điều hành.
“Đây là chồng của tôi, Chu Thành.”Vẻ mặt của Lý Hình Nhi đầy tự hào mà giới thiệu với mọi người: “Trước mắt phụ trách khai thác thị trường của tập đoàn Yên Phong ở khu vực Hoa Nam.”
“Chào mọi người.”Chu Thành vầy vầy tay với mọi người, vô cùng khí phách mà nói: “Bữa hôm nay, nhớ ghi tên tôi nhé.”
“Hỉnh Nhi, chồng của cậu ra tay thật hào phóng.”
“Vậy chúng tôi cảm ơn trước, chúng tôi sẽ không khách khí mà chọn.”
Lý Hĩnh Nhi đầy phơi phới, vung tay lên: “Muốn ăn gì thì cứ tùy tiện gọi.”
Nói xong, Lý Hĩnh Nhi đưa Chu Thành đến trước mặt Tô Yên: “Chồng à, đây là bạn học của em, chân của chồng cô ấy bị thương, không có công việc. Anh giúp họ sắp xếp một công việc ờ tập đoàn Yén Phong, đều là bạn học, nên giúp đỡ nhau
mà.”
Nói là giúp đỡ nhau, nhưng thật ra là đang biểu lộ bản thân ở trước mặt Tô Yên.
Tô Yên ngồi ở đó cười dịu dàng, Chu Thành vừa nghiêng đâu nhìn thấy Tỏ Yên, sác mặt lập tức thay đổi lớn, thiếu chút nữa mềm cả chân, anh ta run rấy mà gọi: “Tống giám đốc Tô!”
Một tiếng tổng giám đốc Tô khiến mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Tô Yên.
Lý Hinh Nhi cũng ngờ vực: “Chồng à, cái, cái gì mà tống giám tốc Tô?”
Chu Thành nơm nớp lo sợ mà nói: “Vị này chính là bà chủ của tập đoàn Yên Phong, tống giám đốc Tô.”
Lời này giống như sét đánh ngang tai.