Sau khi hoàn thành việc đó, Chu An hài lòng mãn nguyện nằm trên ghế sô pha đế nghỉ ngơi.
Anh ta đã ái mộ Tân Nhã Hân nhiều năm, cuối cùng hôm nay anh đã có được điều mình hằng mong muốn.
Màu đỏ tươi chói mát trên ghế sô pha là thứ khiến Chu An hài lòng nhất, Tân Nhã Hân đã hoàn toàn trở thành người phụ nữ của anh ta.
Tân Nhã Hân cuộn mình trên mép ghế sô pha, ánh mát thẩn thờ, vô hồn, cắn chặt môi dưới.
Môi cô ta đẽ bị rách, lớp trang điếm trên mặt lem nhem, đầu tóc thì bù xù, nước mât không thế ngừng rơi xuống.
Cô ta đã luôn giữ sự trong trâng của mình, là vì muốn dành nỏ cho người cô ta yèu, muốn dâng hiến nó cho Lục Cận Phong, chứ không phải là để bị một người cô ta căm ghét lấy đi.
Tân Nhã Hân không lên tiếng, lẳng lặng kéo quần áo lên, đi chân trần vào nhà bếp.
Chu An không chú ý đến, anh ta đâ quá mệt mỏi rồi, một lúc sau, anh ta đã ngủ quên trên ghế sô pha.
Rồi một lúc nữa, anh ta tính dậy.
Anh ta bị đánh thức bời nước sôi.
Tân Nhã Hân cầm một nồi nước sôi, trực tiếp đổ lên người Chu An.
“A! A!”
Chu An đau đớn nhảy dựng dậy khỏi ghế sô pha.
May mà anh ta phản ứng nhanh, nước sôi đẽ làm bỏng đùi, nếu mà tạt xích lên một chút nữa, thì sẽ tuyệt hậu ngay.
Tan Nhã Hân nhìn chằm chằm Chu An với ánh mắt tràn đầy sự căm thù: “Đây là cái giá mà anh phải trả cho việc chạm vào tôi, Chu An, tôi hận anh, anh chỉ là một con chó mà cha tôi nuôi, một con chuột hôi thối dưới cống, vậy mà anh lại dám có mơ mộng hão huyền với tôi.”
“Cho dù ỏng đây chỉ là một con chó thì bây giờ cũng là con chó đẽ trở mình rồi. Tân Nhã Hân, tôi nói cho cô biết, hiện tại chỉ có Chu An tôi là người một lòng một dạ với cô. Nếu như cô không biết điều, thì cô vào tù ngồi tiếp đi.” Chu An đã bị chọc tức, cơn giận dâng trào, anh ta giơ tay tát vào mặt Tân Nhẽ Hân một cái.
Lực tát này khá mạnh, trực tiếp khiến cô ta ngã nhào xuống đất, khóe miệng cháy máu, nồi nước trên tay cũng văng ra, lăn vào góc tường.
Vì đùi bị đau nhức nên Chu An không dám cử động, ống quần dính vào da thịt, nếu mà lôi nó ra, chác chán sẽ da thịt cũng sẽ dính theo đó mà đi ra.
Tân Nhã Hân quật cường lau vết máu trên khóe miệng: “Chó vĩnh viễn cũng chỉ là chó.”
“Cô!” Chu An tức giận đến mức muốn động tay, nhưng nhìn vẻ mặt uất ức và buồn bã của Tân Nhẽ Hân, anh ta sửng sờ, kìm lòng không được: “Cỏ cá, nhận rõ hiện thực đi, đi theo Chu An
tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô.”
Đế lại những lời này, rồi Chu An bảo người đưa anh ta đến bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!