ở trên núi lạnh hơn nhiều so với ở thành phố.
Lục Cận Phong và thầy Viên đang chơi cờ trong gian nhà chính, cả thôn không có mấy hộ gia đình, bọn họ đều đã đóng cửa đi ngủ, nên trôn có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Thầy Viên hỏi: “Hôm nay sao lại có thời gian đến chỗ tôi thế?”
‘Trên núi yên tĩnh, thích hợp để dưỡng thương.” Tay phải của Lục Cận Phong đặt một quân cờ xuống.
“Ngày 6 tháng 6 cậu sẽ kết hôn với Tiếu Tô mà đúng không, cũng không còn bao nhiêu ngày nữa.” Thầy Viên hỏi: “Tại sao cậu lại tới đây một mình? Tiếu Tô đâu?”
“Cô ấy đang ở nhà.” Lục Cận Phong nói: “Vào ngày 6 tháng Sáu, tôi sẽ cử người đến đón cô đi đến uống rượu mừng.”
Thầy Viên cười nói: “Được rồi, được rồi, hồi đó tôi nhìn thấy Tiểu Tô, tôi đã biết hai người có thể thành đôi. Tôi nhìn người chưa bao giờ nhìn sai.”
Khi Lục Cận Phong nhâc tới Tô Yên, khóe miệng hiện lên một nụ cười: “Đời này có thế gặp được cô ấy cũng là một sự may mân.”
‘Trân trọng cho tốt.” Thầy Viên cảm thán: “Cuộc sống tuy vội vàng nhưng qua trăm năm, sống hết đời này, không biết kiếp sau có thể gặp lại nữa không.”
Một mảnh trắng xóa nặng n‘ê rơi xuống, Lục Cận Phong tràn đầy tự tin: “Nếu trên đời này có kiếp sau, vậy thì chúng ta đã định là sẽ đời đời kiếp kiếp.”
Thầy Viên vui vẻ yên tâm mím cười, trong thế giới hào nhoáng này, có rất ít người theo đuổi tình yêu đến tột cùng, nhưng khi theo đuổi thứ huyền ảo gọi là đợi đời kiếp kiếp này lại càng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc hơn.
Thầy Viên nhìn bàn cờ: ‘Tôi thua rồi, hôm khác có thời gian, tôi sẽ lên thành phố một chuyện, tìm ông nội của cậu đánh cờ. Đã lâu tôi không chơi cờ với ông già đó rồi. Cũng đã rất lâu ông ta không đến thăm tôi rồi.”
Thầy Viên có chút oán trách.
“ông nội vẩn rất nhớ ông. Còn thỉnh thoảng nhác đến ông.”
Thầy Viên nghe vậy liền mừng rỡ: “Không còn sớm nữa, tôi đã già rồi, không thức khuya nổi, phòng cho khách cậu cứ tự mình dọn dẹp đi nhé.”
“Được!”
Lục Cận Phong nhìn Thầy Viên đi vào phòng nghỉ ngơi, anh chống nạng đi tới cửa. Ngay lối vào có hai cây đào, hoa đào đang nờ rực trên cành.
Lục Cận Phong nhìn trái nhìn phải, đối mặt màn đêm, lên tiếng nói: “Đêm nay nhất định là có khách quý, canh giữ kỹ đấy.”
Hạ Vũ, Hạ Huy đang ấn mình trong màn đêm.
“Đại ca, tôi sẽ đến cổng thôn đế canh giữ.”
Đây là con đường lớn để đến núi, cũng có thế xem là con đường bắt buộc phải đi qua.
Lục Cận Phong gật đầu, trong bóng đêm, hai bóng đen lao đến lối vào thôn.
Nếu chuyện này mà bị ai nhìn thấy, nhất định là sẽ sợ hãi một phen.
Đêm.
Khuya dần.
Vì hôm nay Lục Cận Phong đã đến Núi Đào Hoa, anh không thể chỉ đưa Tân Nhã Hân trở về.
Kim giờ đã điểm đến vị trí mười hai giờ, gió nổi lên, Lục Cận Phong đang ngồi trong gian nhà chính, tay trái tay phải đánh
cờ.
Từ cổng thôn truyền đến tiếng XG ô tô.
Người đã đến rồi.
Lục Cận Phong mặt không biến sắc, tiếp tục bình thản đánh cờ, sau khoảng hai mươi phút, cửa sân bị đá mờ tung ra.
Có một đám người đứng chặn ngay cửa, tất cả hình như đều không hề có ý tốt.
Và người dẫn đầu chính là Chu An.
Tô Yên để cho người công bố hành trình của Lục Cận Phong, nhưng lại không dụ được Tân Nhã Hân ra, mà lại dụ Chu An đến.
Ánh mắt Lục Cận Phong nhàn nhạt, ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái: “Người vẫn chưa đến đủ.”
Chu An bước vào nói: “Lục Cận Phong, ở đây chỉ có mọt mình anh. Anh cảm thấy hôm nay anh có thể nầm chắc mấy phần rằng mình có thể thoát khỏi tay tôi?”
Chu An đi vào, theo sau anh ta là hơn ba mươi người đứng đông đúc.
Lục Cận Phong đánh rơi quân cờ, chống nạng đứng lên, hai mắt như ngọn đuốc: “Sao anh lại có thế châc chắn là chỉ có một mình tôi?”
Lục Cận Phong không hoảng loạn cũng không vội, Chu An thật sự cũng không dám châc chân.
Trong giới này, sự tồn tại của Lục Cận Phong giống như là thần thoại vậy, nếu không phải anh ta biết Lục Cận Phong chỉ có một mình, anh ta cũng sẽ không dám tùy tiện dẫn người tới đây.
Chu An cảnh giác nhìn xung quanh: “Lục Cận Phong, anh đừng có mà dọa tôi.”
Lục Cận Phong cười lạnh lẽo: “ông đây chính là đang hù chết anh.”