Hạ Huy nói với Tô Yên: “Chị dâu à, vậy bọn em đưa đại ca đi đây.”
Tô Yên vầy tay: “Đi đi, đi đi.”
Và thế là, Lục Cận Phong bị vứt bỏ không thương tiếc, để cho Hạ Vũ và Hạ Huy đưa đến núi Đào Hoa.
Hạ Phi tan học về nhà trùng hợp nhìn thấy thì hỏi: “Mẹ à, cha đi đâu vậy?”
“Me kêu cha con di den ngôi nhà à nui Oào Hoa làm moi nhCr, bât Tân Nhâ Hân vê.”
“Me à, chân cûa cha bi thirong r’ôi. Néu nhir Tân Khâ Hân ÿ manh hiep yeu, cha không phén khâng noi, vây châng phai là ton that hay sao?”
Tô Yen phui phûi tay, vé nhir không hê lo lâng: “Së không dâu, dù cha con cô bi thircmg nang dën may cüng së không de cho dàn bà chiê’m thê thirong phong dâu.”
Ha Thiên bông choc cam thay that déng thirong cho cha mlnh.
Tien vong Luc Cân Phong roi, Tô Yen di fim Lâu Doanh thi moi phât hiên ra Lâu Doanh dâ mât tfch roi.
Tô Yen tu* hiêu rang, thôi tiêu.
Tô Yen vôi vàng goi diên cho Lâu Doanh nhirng diên thoai dâ tat may.
Châc không dinh that sir cirap nguc dô chu? Dây không phai là thirdë dùa dâu.
“Vê Long Vê Hâi, di vôi tôi mot chuyen.”
Tô Yen lo lâng bô ra ngoài, cô phai ngân cân Lâu Doanh lai, neu không the châng nhüng không thé ciru Bach Phi Phi ra dutrc mà côn côn b bat trô ngiroc vào.
Pho dâ lên dèn.
Tô Yên dần Vệ Đông và Vệ Hải đừng chầu chực ờ ngoài cửa cục cảnh sát, chờ gần một tiếng đồng hồ cuối cùng thật sự đã trỏng thấy bóng cúa Lảu Doanh. Y như khoảnh khẳc ngày đầu cô gặp được Lâu Doanh, Lâu Doanh mặc một một bộ quần áo bó sát người màu đỏ, giống y như nàng tiên vậy, ngồi ở góc cây lởn trước cửa đồn cảnh sát.
Cô ta đang quan sát
Tô Yên vội vàng xuống xe, tranh thủ bây giờ cửa chính còn đang đóng chặt mà ngăn cản Lâu Doanh lại trước khi cô ta gây ra họa lớn.
Chưa đợi Tô Yên đi qua, đột nhiên có một chiếc xe chạy đến và dừng lại trước gốc cây kia.
Cửa xe mở ra, người ngồi trong đó chính là Vạn Nhất và còn có cả tài xế của anh ta nữa.
Hai tay Vạn Nhất đang bị bó bột, anh ta cũng không có cách nào đê’ mớ cửa.
Vạn Nhất ngẩng đầu lên nhìn Lâu Doanh: “Đi xuống!”
Lâu Doanh rất bất ngờ về sự xuất hiện của Vạn Nhất ở đây, cô đung đưa hai chân không chịu xuống, thậm chí còn không thèm đế ý đến Vạn Nhất, còn đứng thắng dậy muốn chạy trên bề mặt khỏ ráp của nhánh cây.
Đúng vào lúc Lâu Doanh đang định phóng qua bức tường cao nháy vào cục cảnh sát thì bờ mông đột nhiên đau điếng.
Vạn Nhất đứng bên dưới cầm cây gậy trúc đâm vào mông cô.
Lâu Doanh nối giận: “Vạn Nhất, anh bị bệnh hả?”
“Đương nhiên là tôi bình thường rồi, nhưng nếu như cô chạy vào trong đó thì châc chắn mất mạng.” Tay của Vạn Nhất không hề có sức, miễn cưỡng cầm chặt lấy cây gậy rồi lại đảm đâm vào mông Lâu Doanh: “Xuống đây, đi với tôi, tôi có cách cứu Bạch Phi Phi.”
“Anh và Lãnh Phùng đều là cá mè một lứa, bà đây tin anh mới lạ đó.” Lâu Doanh giơ chân đá văng cây gậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!