Lệ Quốc Minh cười, rất hài lòng với màn thể hiện của Bạch Phi Minh: “Phi Minh, cô đúng là không phụ công tôi nuôi dưỡng cô bao lâu nay, chuyện lần này, cô làm rất tốt.”
Bạch Phi Minh mặt không cảm xúc: “Các người đi đi, bọn họ sắp đuối tới đây rồi.”
Lệ Quốc Minh ra hiệu cho tân Nhã Hân nhanh chóng lên xe, sau đó, ông ta nói VỚI Bạch Phi Minh một câu: “Phi Minh, vốn dĩ cô đã là người đứng trong bóng tối rồi, chúng ta đều là đồng loại với nhau, sớm muộn gì cô cũng hiếu câu này thôi.”
“Bạch Phi Minh tôi không có tín ngưỡng, những gì Lâu Doanh muốn làm, chính là những gl tôi muốn lảm, tín ngưỡng của cậu ấy, chính là tín ngưỡng của tôi.1′
Nói tóm lại, trong lòng cô ta, Láu Doanh quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Lần này Lệ Quốc Minh cũng đang nám trong tay điếm yếu của Bạch Phi Minh, nên mới có thể khiến cho Bạch Phi Minh làm việc cho ông ta.
Lệ Quốc Minh đem người đi trước, ông ta cũng không có ý định tha cho Bạch Phi Minh và Lảu Doanh, hai trợ thủ đắc lực này, nếu ỏng ta sớ hữu được, thì càng giống như hố mọc thêm cánh.
Sau khi Lệ Quốc Minh rời đi, Bạch Phi Minh xem giờ, vội vàng quay vê nơi ở của mình, cùng Lâu Doanh đi nghỉ mát ờ phía nam.
Bạch Phi Minh chưa đi được bao lâu, thì nhìn thấy Lâu Doanh đang dựa vào lan can bên bờ sông.
Tâu Doanh.”
Bạch Phi Minh vừa sợ hãi vừa lo sợ: “Cậu biết hết rồi sao?”
Lâu Doanh lạnh lùng cười: “Cậu thực sự coi mình là đồ ngốc sao?”
Hai người làm chị em nhiều năm như vậy rồi, chỉ cần một câu nói, một ánh mắt hoặc một hành động, cũng có thế biết đối phương muốn làm gl rồi.
“Xin lỗi.” Bạch Phi Minh cúi đầu.
Lâu Doanh đi về phía cô ta, cực kỳ tức giận: “Phi Minh, chúng ta quen nhiều năm như vậy rồi, trước giờ chưa từng nhận nhiệm vụ nào làm một mình, chuyện cậu muốn cứu Tần Nhã Hân này, cậu giấu mình, thay Lệ Quốc Minh hành động, cậu thật sự khiến mình rất thất vọng.”
Cho dù biết là Bạch Phi Minh vì muốn tốt cho mình, nhưng Lâu Doanh vẫn rất tức giận.
Cô ta giận vì Bạch Phi Minh bị Lệ Quốc Minh lợi dụng điếm yếu, cô ta giận vì Bạch Phi Minh đã tự ý quyết định, giấu cô ta hành động một mình.
Bạch Phi Minh im lặng, lúc này nói gì làm gì cũng vô dụng, đạo lý, trong lòng đối phương đều hiếu rõ.
“Sao lại không nói chuyện.” Lâu Doanh tức giận, thờ hốn hển, hai tay chống nạnh.
Bạch Phi Minh nhìn cô ta, nói: “Lâu Doanh, Vạn Nhất nói rất
đúng, cậu thật sự có chút giống mầu dạ xoa.”
“Bạch Phi Minh, cậu bị Vạn Nhất mua chuộc rồi sao?” Lâu Doanh tức giận trừng mắt.
Bạch Phi Minh cuối cùng cũng không nhịn được mà cười lên: “Cho dù là mẩu dạ xoa, nhưng đỏ cũng là mẫu dạ xoa xinh đẹp nhất.”
“Hứ, nói vậy thì còn tạm nghe được.”
“Hết giận rồi?” Bạch Phi Minh nhìn sâc mặt cúa Lâu Doanh.
“Đang rất giận.” Lâu Doanh trừng mắt nhìn Bạch Phi Minh: “Đế xoa dịu tâm hồn yếu đuối mỏng manh bị tốn thương bị lừa dối của mình, sô’ tiền trong ngân hàng Thụy Sĩ của cậu chia cho mình một nửa đi.”
“Không thành vấn đề, đưa hết cho cậu cũng được.”
Trong mắt của Bạch Phi Minh, tình chị em là vô giá.
Không có chuyện gì có thể phá hủy mối quan hệ giữa hai người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!