Trước đỏ Lệ Quốc Minh có thể vượt ngục cũng là do ông ta có bản lĩnh, nếu không phải có chút giá trị lợi dụng, Chu An cũng sẽ không tìm đến ông ta.
Một tên tội phạm bị truy nã, nói gì đến tiền đồ nữa chứ.
Đều là người dày dặn kinh nghiệm, quá hiếu rõ nhau rồi.
Lệ Quốc Minh có thế là cây đèn cạn dầu sao?
Bây giờ ông ta chỉ có chút giá trị lợi dụng này, chắc chắn sẽ không để người ta lợi dụng mà không có được chút gì.
Lệ Quốc Minh nói: “Tôi đã sáp xếp cả rồi, chỉ cần cậu cho tôi mượn mấy chục người là được rồi, đảm bảo sẽ cứu được Tân Nhã Hân ra.”
Chu An vẫn dùng ánh mát nghi ngờ nhìn Lệ Quốc Minh một cái, suy nghĩ một lúc, mới nói: “Được!”
Mỗi người đều có nhược điếm, Chu An dời mẳt lên người Tô Kiệt: “Tôi cho ông mượn người rồi, bên cạnh tôi sẽ thiếu người, không biết đại ca Lệ có thể cho tôi mượn cậu bạn nhỏ yêu quý này của ông mấy ngày không.”
Đây đâu phải là mượn, rõ ràng là muốn lấy Tô Kiệt làm con tin, kìm hãm Lệ Quốc Minh.
“Ai là cậu bạn nhỏ?” Tô Kiệt không chịu được câu này: “Anh nhìn cho kỹ, ông đây năm nay đã hai mươi tuối rồi, đã không còn là cậu bạn nhỏ nữa.”
Chu An cũng không lớn hơn Tô Kiệt bao nhiêu tuổi, nhưng Chu
An ra ngoài lăn lộn từ sớm, còn Tô Kiệt mới ra lăn lộn được bao lảu chứ?
Trong mát Chu An, Tô Kiệt chỉ là một cậu bạn nhỏ miệng còn hôi sữa.
Chu An không đế Tô Kiệt vào mắt, nhìn về phía Lệ Quốc Minh: “Đại ca Lệ không nỡ sao?”
“Sao có thế, bây giờ hai chúng ta là quan hệ hợp tác, đương nhiên là nên giúp đỡ lần nhau.” Lệ Quốc Đông kéo Tô Kiệt, đẩy đến trước mặt Chu An: ‘Tiếu Kiệt, đi theo học hỏi đi.”
Lệ Quốc Minh âm thầm ra hiệu cho Tô Kiệt, Tô Kiệt tin tưởng không chút nghi ngờ ông ta, đương nhiên cậu ta sẽ không cảm thấy cha mình đang đấy mình vào hố lửa, lấy cậu ta làm con tin, trong mát cậu ta, việc này là đang nhịn nhục chịu khổ, Lệ Quốc Đông đang rèn luyện cậu ta.
Tô Kiệt rất nghe lời: “Vâng, cha.”
Một tiếng “cha” này khiến Chu An hơi bất ngờ, sau đó anh ta cười nói: “Thì ra cậu bạn nhỏ này là con trai của đại ca Lệ.”
Nắm được con trai của Lệ Quốc Minh trong tay, còn sợ ông ta không nghe lời sao?
Tô Kiệt rất tự hào nói: ‘Tôi là con trai của cha tôi.”
“Đại ca Lệ, chúc mừng nhé, đời sau có người kế tục rồi.” Ý cười trong mât Chu An càng sâu hơn, thì ra đây là một kẻ ngốc.
Lệ Quốc Minh:
Trái lại ông ta định ngăn cản Tô Kiệt thừa nhận, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Lệ Quốc Minh đã làm giám định cha con, nèn đã chầc chán việc Tô Kiệt là con của ông ta, nếu không ông ta cũng thật không muốn nhận đứa con trai ngốc nghếch này.
Tô Kiệt và Tô Yên cùng nhau lớn lên, sao cậu ta không có được chút thông minh nào như Tô Yên vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!