Tối nay Lảu Doanh hơi mất ngủ.
Nếu như cô ấy gặp Lệ Quốc Minh, cô ấy nên làm gì đây?
“Phi Minh, mình đến phòng huấn luyện vận động một chút.”
“ừm, vậy mình ngủ trước.” Bạch Phi Minh biết tâm trạng Lâu Doanh không tốt, nếu không phát tiết ra, sẽ bức bách đến gặp phát điên mất.
Lâu Doanh đến phòng huấn luyện, Bạch Phi Minh chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên điện thoại cô ta vang lên, là một dãy số lạ, trước giờ cô ta không có thói quen nghe số điện thoại lạ.
Nhưng sau khi nhận việc, sẽ có lúc có số điện thoại lạ gọi đến, đều là những đồng nghiệp trong cục, nên Bạch Phi Minh nghĩ rằng có thế lại là đồng nghiệp nào đó trong cục cảnh sát gọi đến, nên nghe máy.
“Tôi là Bạch Phi Minh.”
“Phi Minh, là tôi đây.” Bên kia điện thoại là giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Bạch Phi Minh nghe thấy, tỉnh thần chấn động, vẻ mặt nghiêm trọng: “Đại ca Lệ?”
“Là tôi!” Lúc này, Lệ Quốc Minh đang ở trong một nhà máy bỏ hoang ở khu vực ngoại ô nào đó, ông ta đang đứng trên tầng cao nhất của nhà máy, nhìn ra xa phía trung tảm thành phố: “Phi Minh, đã đến lúc cố nên báo đáp công ơn tôi nuôi dưỡng cô rồi.”
Lệ Quốc Minh vừa mở miệng đã uy hiếp bầng công ơn.
“Tôi không thể làm việc cho ông nữa, bây giờ tôi và Lâu Doanh đang làm việc trong cục cảnh sát, tốt nhất ông đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Nếu không cô ta sẽ rất khó xử.
Từ trong tận đáy lòng, Bạch Phi Minh hy vọng Lệ Quốc Minh đừng bao giờ xuất hiện.
Nhưng để xứng đáng với bộ đồng phục cảnh sát trên người, cô ta bát buộc phải bát người về quy án.
Vừa nghe thấy Bạch Phi Minh và Lâu Doanh đã đầu quân vào cục cảnh sát, Lệ Quốc Minh tức không chịu được: “Não hai người bị úng nước à? Trước đây hai người làm gì hai người không rõ sao?”
“Đại ca Lệ, tôi và Lâu Doanh đều muốn sống cuộc sống của người bình thường.” Bạch Phi Minh nói: “ông cũng đừng đi tìm Lâu Doanh, ông biết tính cách của cậu ấy rồi đó, cho dù ông là cha ruột cúa cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không nế mặt đâu.”
“Xem ra hai người đã biết hết rồi.”
Lệ Quốc Minh cười lạnh một tiếng: “Hai người đúng là người tốt, Phi Minh, tôi bảo cô giúp tôi một chuyện, cô có thế không đồng ý, sau đó tôi tìm Lâu Doanh thì cũng vậy thôi.”
Điếm yếu của Bạch Phi Minh chính là Lâu Doanh, hai người là bạn chí cốt của nhau, còn thân hơn cả chị em.
“Ông nói đi!”
Trong nhà máy bỏ hoang.
Sau khi Lệ Quốc Minh nói xong thì cúp điện thoại, bóng dáng của Tô Kiệt cũng xuất hiện trong tầm mầt ông ta.
Lệ Quốc Minh thấy Tô Kiệt đến, hỏi: “Sao đi lâu như vậy?”
“Trên đường gặp chút chuyện, nên bị trì hoãn.” Tô Kiệt không nhác đến chuyện gặp Tô Yên, nói: “Cha, hàng mà cha bảo con đi đưa, con đã đưa hết rồi.”
“Con trai, làm tốt lắm.” Lệ Quốc Minh khen ngợi nói: “Không hổ là con trai của Lệ Quốc Minh cha.”
Vừa dứt lời, một chiếc xe lái về phía bên này.