“Chuyện này sao có thế/
Lục Cận Phong nói: “Phương diện kia của Vạn Nhất chác chán bình thường, chỉ là thường ngày cậu ta hay cà lơ phất phơ thôi. Hơn nữa cậu ta và Lãnh Phùng có chút quan hệ họ hàng, nếu tính theo vai vế, hai người họ là anh em đấy.”
Chính là kiểu họ hàng xa đến mức có dùng tám cây cọc đê’ bầc cũng không đến.
Tô Yên đột nhiên hiếu ra, cười nói: “Xem ra em họ của em lại bị lừa rồi, bây giờ nó nhất mực tin tưởng Vạn Nhất và Lãnh Phùng là quan hệ đó, trước đó Lâu Doanh đồng ý vào cục cảnh sát chính là vì nhan sẵc của Lãnh Phùng, tám mươi phần trăm Vạn Nhất là vì lý do này nên mới lừa gạt Lâu Doanh.”
Nhưng tại sao Vạn Nhất lại đế tâm đến việc Lâu Doanh nhìn trúng ai chứ?
Chuyện này cô hơi không hiếu lắm.
Lục Cận Phong nói: “Người ngoài cuộc tỉnh táo.”
Mà thân là một người ngoài cuộc, chỉ cần nhìn lè được rồi, không nên can thiệp quá nhiều.
Tô Yên cười cười: “Vậy thì Vạn Nhất phải chịu khố rồi, Lâu Doanh thần kinh thô, làm việc hùng hùng hố hổ, lại còn rất thích ngắm trai đẹp, đến phòng làm việc nó cũng cố ý chọn gần sân vận động, mà thân hình của mấy anh chàng cao to trên sân vận động cũng thật sự rất đẹp.”
‘Sao em biết?” Lục Cận Phong ghen rồi.
“Em từng nhìn thấy.” Tô Yên cười rời khỏi đùi Lục Cận Phong: “Lâu Doanh từng kéo em qua nhìn, thân hình của người này còn đẹp hơn người kia, cơ bụng ở đường nhân ngư, cơ bụng tám múi, chắc chắn sờ vào sẽ không tệ.”
Lục Cận Phong nổi máu ghen: “Em còn muốn sờ?”
“Nghĩ thôi, chỉ là nghĩ thỏi.” Tô Yên cười gượng: “Ai cũng có lòng yêu cái đẹp mà.”
Lục Cận Phong đứng bằng một chân, nhảy lò cò về giường nằm, bày ra vẻ mặt anh tức giận rồi, em mau đến dỗ anh đi.
Lục Cận Phong nằm quay lưng lại với Tô Yên, dáng vẻ tức giận đó thật là giống Hạ Vũ Mặc như đúc.
Tô Yên cạn lời nói: “Lục Cận Phong, anh có cần phải đến mức này không?”
Đến nhìn cũng không cho nhìn?
“Em đã ngoại tình trên tinh thần rồi.”
Tô Yên:”…”
“Rốt cuộc là giấm này anh đâ ủ mấy ngàn năm vậy, sao mùi lại nồng như thế?”
Lục Cận Phong xoay người, nằm ngửa ra, mắt liếc Tô Yên một cái, ra hiệu ngầm một cách rõ ràng.
“Được rồi, được rồi.” Tô Yên bất lực, đi qua hôn lên mặt Lục
Cận Phong một cái, nói ra những câu buồn nôn: “Anh là tim của em, anh là gan của em, không có anh em sẽ không thế sống được, những người đàn ông bên ngoài đều chỉ là mây trôi, là do mắt muốn nhìn, tay muốn sờ, chứ không phải là do em muốn nhìn, em muốn sờ.”
Lục Cận Phong nhìn Tô Yên: “Đây là thái độ nhận sai của em sao?”
Tô Yên vỗ lên ngực Lục Cận Phong một cái: “Lục Cận Phong, đủ rồi đấy, anh đừng có được đằng chân lân lên đằng đầu.”
Lục Cận Phong là người biết khi nào nên dừng lại, anh ngồi dậy, ôm lấy Tô Yên, cười như một con hồ ly xảo quyệt: “Yên Yên, lúc nãy em nói nhìn thấy Tiểu Kiệt, vậy chắc Lệ Quốc Minh cũng đang ở Đế Đô.”
‘Tân Nhã Hân cũng có thể đến đây, Lệ Quốc Minh đến Đế Đô cũng chầng có gì lạ.” Tô Yên lo lâng nói: “Em chỉ là không hiểu tại sao Tiếu Kiệt vừa nhìn thấy em thì lại bỏ chạy? Nó đến người chị này cũng không cần nữa, cứ muốn đi theo người cha vừa mới nhận lại, thậm chí còn không nói lời nào, không liên lạc, nếu hôm nay nó không xuất hiện, em còn tưởng là nó đã không còn trên đời này nữa rồi.”