Việc múa thoát y còn hấp dần hơn việc Vạn Nhất có đàn ông, Lảu Doanh phấn khích nói: “Anh rế, khi nào thì nhảy? Trước đó chị đã nói rồi, mặc bikini nhảy, đột nhiên tôi cảm thấy thật mong đợi.”
Nếu Vạn Nhất không nhác, cô ấy cũng sáp quẻn mất rồi.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc vừa nghe thấy, trong đầu đều tưởng tượng ra cảnh tượng Lục Cận Phong mặc bikini nhảy.
Quả thật là không đành lòng nhìn thẳng.
Xa Thành Nghị nhàn nhã nói: “Giữ chữ tín là đức tính cơ bản của con người.”
Lục Cận Phong:
Nói thắng ra là cậu cũng muốn xem đi.
Tô Yên ho khẽ một tiếng: “Chồng à, xem ra anh phải hi sinh một chút rồi.”
Vạn Nhất biết điểm yếu của Lục Cận Phong, nói: “Đại ca, anh khỏng nhảy cũng không sao, chị dâu nhảy cũng như nhau thôi.”
Đế Tô Yên mặc bikini nhảy?
Có đánh chết Lục Cận Phong cũng không đồng ý.
Vợ của anh, sao có thế đế người đàn ông khác nhìn, có nhảy cũng chỉ có thể nhảy cho anh nhìn.
Lục Cận Phong cắn răng: “Từ trước đến giờ Lục Cận Phong tôi luôn nói lời giữ lời, chỉ là bây giờ chân tôi đang bị thương, đợi chân tôi khỏi rồi, nhất định sẽ thực hiện lời hứa.”
Xa Thành Nghị bố sung một câu: “Chân cậu cũng đã gần khỏi rồi, nhảy múa hoàn toàn không có vấn đề.”
Lục Cận Phong rất muốn chửi thề mấy câu.
Trước đó Xa Thành Nghị nói thế nào?
Theo như tình trạng của vết thương ở chân, tốt nhất là đêm tân hôn nên ngủ ngoài hành lang thì tốt hơn, bây giờ chớp mát lại nói, nhảy múa hoàn toàn không có vấn đề?
Lục Cận Phong nhìn chằm chằm Xa Thành Nghị, anh ta uống một ngụm trà, rồi lại bổ sung thêm một câu: “Tôi cho cậu dùng thuốc tốt, là thuốc mới được nghiên cứu ra, vô cùng có hiệu quả với khả năng phục hồi vết thương.”
Ý của anh ta là, anh ta không hề nói dối, là do thuốc mới giúp
hồi phục nhanh mà thôi.
Lục Cận Phong âm thầm hít sâu một hơi, anh quen với mấy thằng bạn gì thế này.
Người này còn xấu xa hơn người kia.
Lâu Doanh nhìn về phía Tô Yên: “Chị, em thấy anh rể không muốn nhảy rồi.”
Nếu là bình thường, Tô Yên chác chán sẽ đứng về phía chồng mình, nhưng hôm nay, cô đột nhiên cũng rất muốn nhìn thấy Lục Cận Phong nhảy thoát y, nên sờ sờ cằm, nói: “ông xã, hay là hôm kết hôn nhảy đi, trờ về em sẽ mua sẵn bikini cho anh.”
Lục Cận Phong khóc không ra nước mát, cỏ vợ này của anh mới là biết chơi người khác nhất.
“…Được!”
Vì tiếng gọi “ông xã” kia của Tô Yên, Lục Cận Phong cũng bất chấp tất cả, nhảy thì nhảy.
Lâu Doanh huýt sáo vài tiếng: “Anh rể, chúng tôi đều đang chờ
đấy.”
Bạch Phi Minh cũng rất mong chờ.
Tô Yên còn có việc chính, hỏi Lâu Doanh: ‘Tối nay em ở lại đây?”
“Không thành vấn đề.” Lâu Doanh đồng ý một cách thoải mái, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy và Bạch Phi Minh ở lại đây.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người đều đã về phòng nghỉ ngơi, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đưa Lục Cận Phong về phòng, Tô Yên thì qua phòng của Lâu Doanh.
Lâu Doanh hỏi: “Chị, có phải có chuyện gì không?”
Khi Tô Yên bảo cô ấy ở lại, cô ấy đẽ đoán ra rồi.
Bạch Phi Minh cầm khăn lõng, nói: “Tôi đi tắm, hai người cứ nói chuyện.”
Cô ta cố tình tránh đi.
Tô Yẻn nói: “Không cần đâu, Phi Minh.”
Lảu Doanh nói: “Chị, có chuyện gì cứ nói thắng đi.”
“Chị nhìn thấy Tiếu Kiệt rồi.” Tô Yên nói: “Chị đến đê’ nhắc nhở em, Tiểu Kiệt đã trô lại Đế Đô, nếu như lần sau em có thấy thì nhất định phải đưa nó về.”
Tô Kiệt xuất hiện rồi, vậy thì rất có khả năng Lệ Quốc Minh cũng đang ớ gần đây.
Đây mới là ý mà Tô Yên muốn nói.
Lệ Quốc Minh là tội phạm trốn trại, bây giờ Lâu Doanh là cảnh sát, bát Lệ Quốc Minh là trách nhiệm của cô ấy.
“Chị, em biết rồi, em biết nên làm gì.”
Vậy thì tốt, hai người nghỉ ngơi sớm đi.” Tô Yên cũng không
nói nhiêu nữa.