Dù sao cũng là đánh cược, Lâu Doanh cũng khỏng phải là tỏ tình thật lòng.
“Ý gì?” Vạn Nhất không hiếu.
“Tự mình lĩnh hội đi.” Tô Yên không nói nhiều, nhưng vẫn có chút tiếc hận: “Tôi đến bệnh viện.”
Chiều nào Tô Yên cũng đến bệnh viện ở bên Trân Tố Anh.
Tô Yên đế Vệ Hải lái xe, vừa hay Hạ Vũ trô về có việc tìm Vạn Nhất.
“Họ Vạn, cậu có muốn qua nước M với tôi một chuyến không, ngày mốt có chuyến hàng cần chuyển, đại ca kêu qua đó để ý.”
Vừa nghe đến nước M, Vạn Nhất đã lắc đầu: “Tôi bận lắm, cậu tìm người khác đi.”
Vạn Nhất rõ ràng là trốn tránh Lâu Doanh.
Tô Yên tiếc hận, may là hai người này không có ý gì với nhau không thì trò đùa này đi quá đà rồi.
Tô Yên đến bệnh viện đến, đến thắng khoa điều trị nội trú như thường lệ.
Bụng cô càng ngày càng lớn rồi, vì sinh đỏi nên bụng cỏ trông
to hơn hắn so với những người khác cùng tháng.
Lúc công việc Lục Cận Phong bận rộn thì thường đế Vệ Hải theo sát bảo vệ Tô Yên.
Tô Yên đang đợi thang máy, Vệ Hải đi đậu xe còn chưa lên đến nơi thì đã có một người quen đi tới.
Người này chẳng phải là ai khác mà là học trưởng lúc trước Tô Yên gặp được, Lạc Gia Bách.
“Tô Yên, trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Lạc Gia Bách thay đối rất lớn, mấy tháng nay anh ta cố gắng giám cân, giám đi được hơn mười lăm kí, nhì trẻ ra không ít, có vài phần phong thái của nãm đó.
Tô Yên đánh giá Lạc Gia Bách: “Sao cậu lại thành ra thế này?”
“Tôi giảm béo rồi, thành ý của tôi đủ lớn rồi chứ?” Lạc Gia Bách tràn đầy tự tin nói: “Lần này tôi đến Đế Kinh gặp khách hàng, cũng đang định hai ngày nữa đi tìm cặu, Tô Yên, tôi nhiêm túc đấy, giờ chúng ta có thế bắt đầu lại rồi chứ.”
“Haha.” Tô Yên cười khan hai tiếng: “Tôi sắp sinh song sinh rồi.”
Lúc này Lạc Gia Bách mới để ý đến bụng của Tô Yên lớn lên rất nhiều, mặt anh ta thoáng cái đã thay đối: “Không phải cậu đang lừa người đấy chứ? Vì cậu mà tôi giảm mười lăm ký rồi đấy, cái này cực cỡ này cậu hiểu được không?”
Lạc Gia Bách có vài phần tức giận, sắc mặt Tô Yên cũng
chẳng tốt: “Kỳ cục,tôi với cậu nào có quan hệ gì, lừa gì mà lừa? Tôi cũng cháng kêu cậu giảm béo.”
Lạc Gia Bách ngàn dặm xa xôi tìm đến, nếu không phải vì nhìn thấy chiếc xe hơi sang trọng mà cô lái trước đó thì anh ta cũng sẽ không tin.
Trước giờ cô chưa từng đồng ý ở bên Lạc Gia Huy.
“Chị dâu.” Vệ Hải vội đến, liếc nhìn Lạc Gia Huy.
Thang máy vừa tới, Tô Yên trực tiếp đi vào.
Vệ Hải bảo vệ theo sau, Lạc Gia Bách chỉ có thế giương mát nhìn chằm chằm, sự tức giận và căm phẫn trong mắt anh ta không hề biến mất cho đến khi thang máy đóng lại.
Lúc đầu nhìn thấy Tô Yên ngồi xe sang, anh ta lập tức quyết định theo đuối Tô Yên, nhất định là phải theo đuối bằng được, cho nên mới quyết tâm giảm cân.
Vốn tưởng rằng có thế ôm được người đẹp, còn có thể làm sự nghiệp nâng lên một tầng, nào biết, Tỏ Yên đã sinh con đến nơi rồi, sao mà không căm cho được?
Nỗ lực của anh ta công cốc rồi.
Lạc Gia Bách nắm chặt tay, có loại ý nghĩ trả thù trào dâng trong lòng.
Tô Yên ở cùng Trần Tú Anh trong bệnh viện cả buổi chiều, sau khi ăn tối mới trở về.
Nửa đêm Lục Cận Phong mới về, dáng vẻ rệu rã.
“Gần đây bận lắm sao?” Tô Yên đứng sau lưng Lục Cận Phong, xoa thái dương cho anh.
“Hơi nhiều việc chút.”
Vừa dứt lời thì điện thoại của Lục Cận Phong đố chuông.
Lục Cận Phong nghe điện, cũng không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà sác mặt của Lục Cận Phong nháy mắt trở nên ngưng trọng.
Tô Yên hỏi: “Sao vậy?”
“Lệ Quốc Minh vượt ngục rồi.”